
i đầu bên kia rốt cuộc không nhịn được cuời ra tiếng, “Thư Tình, em còn chưa gả vào cửa mà đã muốn trông coi sổ tiết kiệm của anh rồi hả?”
Thư Tình đỏ mặt, cả giận, không nói thêm gì nữa.
Một đêm này, đầu bên kia truyền tới tiếng hít thở đều đều của cô, Cố Chi buông bàn tay đau nhức, cúp điện thoại.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng, màu đèn xe qua lại không ngừng, trái tim anh yên bình lại an ổn.
Cho đến bây giờ anh không biết người luôn theođuổi hiệu suất cao như mình, sẽ có một khắc, chỉ nghe tiếng hít thở của cô ấy sẽ cảm thấy bình thản và tốt đẹp.
Lúc sau, anh lắc đầu cười, Cố Chi ơi Cố Chi, mày đúng là không có thuốc nào cứu được rồi.
Chương 48
Buổi chiều thứ sáu, từ bốn rưỡi tới sáu giờ Cố Chi có một tiết học, mười phút trước tiết học, Cố Chi ngồi trong phòng nghỉ giáo viên, ánh mắt liếc về cây liễu trước cửa sổ.
Chủ nhiệm bộ môn cũng vừa tan lớp, lúc đi vào lqd thấy gò má Cố Chi, khóe miệng khẽ cong gọi nhẹ một tiếng: “Thầy Cố cũng ở đây sao?”.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon quay đầu lại, lễ phép cười một tiếng: “Chủ nhiệm Hà”.
Sau đó không nói thêm lời gì dư thừa.
Hà Lâm ngồi trên ghế salon đối diện với anh, vừa đặt túi trong tay xuống bên cạnh, vừa nói: “Tại sao gần đây không thấy thầy Cố đi xe mô tô tới?”.
“Đông với hè đều không đi, một quá lạnh, một quá nóng”.
“Đi xe mô tô cũng không dễ, có xe hơi ít nhất không cần chen xe buýt, trong sân trường cũng nhiều phong cảnh”.
Cố Chi không lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười, Hà Lâm nhất thời kinh ngạc.
Hà Lâm còn trẻ làm chủ nhiệm bộ môn nên bị những thầy giáo tiếng Pháp có kinh nghiệm hơn tạo áp lực, đương nhiên giải quyết công lqđ việc cũng luồn cúi. Mà Cố Chi từ lúc bắt đầu đã khiến người ta có cảm giác gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Cho dù anh đang cười nhưng chỉ cảm giác đó là lễ phép, không phải xuất phát từ thật lòng.
Hà Lâm nói: “Hôm nay cũng lái xe tới sao?”.
Cố Chi gật đầu.
“Hôm nay xe tôi hết hạn số nên buổi sáng ngồi xe buýt tới, không biết chút nữa tan lớp, thầy Cố có thể tiễn tôi một đoạn đường không?”.
Trước kia không phải Cố Chi không chở cô, anh ở lqd đường hai, cô ở khu mới nhưng mà cũng chỉ hơn mười phút là tới.
Nhưng lần này Cố Chi áy náy cười, “Xin lỗi, hôm nay tôi có việc, không thuận đường”.
Hà Lâm bày tỏ hiểu, trêu ghẹo nói: “Là tôi muốn đi nhờ xe, tôi không ngại thì thôi, thầy làm sao phải xin lỗi”.
Lúc này di động trên bàn chợt kêu lên, Cố Chi nhanh chóng cầm lên nhìn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn gốc cây liễu bên ngoài, thấp giọng alo một tiếng.
Hà Lâm nhìn bóng lưng anh, có lẽ anh cao một mét tám, vóc người cao lớn thon dài, mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản cùng lqd quần màu lam thường. Bộ quần áo bình thường mặc trên người anh cũng đẹp như vậy.
Cố Chi rất nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện, chỉ chốc lát sau còn nói: “Sáu giờ tan lớp sau đó anh sẽ lái xe đến tìm em”.
Giọng nói rất thấp rất nhẹ, vững vàng, nhưng lại mang theo chút nhẹ nhàng vui vẻ không như bình thường.
“Yên tâm, đói bụng, ngay cả cơm trưa lqd cũng ăn ít, chờ bữa tối cho em mời khách”. Một tay anh tùy ý đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại di động, “Vất vả lắm mới được em mời, không ăn đủ vốn thì không lời”.
Không biết bên kia nói gì, anh thấp giọng cười, giọng nói đầy ắp ý cười: “Đói bụng lái xe tới tìm em, em lại định mời anh ăn một bữa lẩu?… Không ngại, làm sao dám ghét bỏ? Được rồi, còn nửa buổi học, em cứ về chăm sóc ông, khoảng bảy giờ anh sẽ tới”.
Cuối cùng còn nói: “Nếu đói bụng thì ăn gì trước đi, đừng gắng gượng”.
Cúp điện thoại, anh xoay người lại lqđ đối diện với ánh mắt tìm tòi của Hà Lâm, Hà Lâm hỏi: “Bạn gái?”.
Anh cười cười không lên tiếng, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Hà Lâm rời phòng nghỉ giáo viên muộn hơn, nhớ lại vừa rồi Cố Chi xoay người lại, trên mặt còn có vui vẻ nhàn nhạt, chợt có chút thất thần.
Không phải là anh có bạn gái chứ?
… Lúc các cô giáo nói chuyện phiếm thường nhắc tới anh, không biết tình báo ở nơi nào đến nói anh vẫn còn độc thân, không biết rốt cuộc do ánh mắt quá cao, thà thiếu không ẩu hay là còn có ẩn tình gì khác.
Hà Lâm chợt kinh sợ, nghe giọng nói vừa rồi, chẳng lẽ là … bạn trai?
Nếu quả thật như vậy thì thật đáng tiếc, cô thở dài tiếc nuối.
Về việc Cố Chi sẽ tới thành phố Z, Thư Tình không đề cập với ai cả.
Thư Tuệ Dĩnh là người cố chấp lqđ lại bảo thủ, Thư Tình hoàn toàn không dám nói ba chữ tình yêu thầy trò trước mặt bà. Trước kia khi học cấp hai, cô mua một quyển tiểu thuyết ngôn tình thầy trò yêu nhau bị bà lục lọi ra, bà xách ra khỏi phòng, mang ra phòng khách giáo dục một bữa.
“Còn nhỏ tuổi không học cho giỏi, cái gì mà tình yêu thầy trò? Loại ngôn tình tiểu thuyết này không thể tin, thầy giáo là trưởng bối, làm gì có chuyện cho con suy nghĩ lung tung? Sách này mẹ thu, con học cho tốt, đừng có cả ngày lẫn đêm làm những việc không nên”. Đây là nguyên lời của Thư Tuệ Dĩnh.
Từ đó về sau Thư Tình không dám nhắc tới ba chữ tình yêu thầy trò trước mặt bà, đừng nói đến việc bây giờ cô phát triển đoạn “tình yêu cấm kỵ” với Cố Chi.
Ông nội tỉn