
hể tăng, cảm giác nóng bỏng và thích thực hiện những hành vi có cảm xúc mạnh, đặc biệt khi kèm theo âm thanh có cường độ lớn. Bất thình lình đèn neon chuyển màu đỏ, rồi tiếng nhạc từ dàn âm ly trên cao phả vào không gian tĩnh lặng loại tạp âm đinh tai nhức óc. Đèn bảy màu không rõ ở đâu lập lòe trong cái phòng chỉ có chừng 20m2. Yun sợ lắm, nếu như ở trạng thái bình thường có thể kiểm soát được khả năng làm chủ của bản thân, nhưng hiện thời chính cậu đã bị kích thích rồi. Thứ nhạc sống động nhảy múa vòng vòng trong đầu. Giờ cậu không dám ngoái lại nhìn Moon, sợ rồi cả hai sẽ bị kích động mà người ta dùng từ “thăng hoa” để diễn đạt, tiếp đến sẽ thực hiện những hành vi kỳ lạ như kích động cuồng nhiệt, lắc lư quay cuồng, la hét, rồi là cởi bỏ quần áo, mà thậm chí là dẫn tới việc quan hệ.Yun vò chặt nắm tóc, Moon đối với mình rất tốt, luôn ở bên mỗi khi mình cô đơn. Rồi khi biết cậu chỉ là bạn trai hờ của em để che đậy tình cảm ấp ủ dành cho Luci, em không hề giận mà còn tiếp tục giúp nữa. Không được, phải nghĩ về những hình ảnh bên Moon ngày nào sẽ giúp cậu lấy lại thăng bằng.Moon khác hẳn với Luci – một người thì trầm tính mà mỗi khi đi bên cạnh, cậu luôn là người pha trò, còn Moon chỉ biết làm cho cậu rối bời, và nói không ngớt. Ở Moon, cậu thích được nhìn em cười, một nỗi buồn gì đó sâu thẳm ẩn dưới hàng mi mà không thể chạm vào được, Yun nhìn thấy chính bản thân mình trong mắt em, không còn phải lo nghĩ mình cư xử thế nào, có làm Luci vui hay không, hay có phải e dè để nghĩ về những người bạn Ring hay Poise anh em,… không có khoảng cách khi trao cho em một ánh nhìn. Từ ngày quen em, cậu mới biết có những điều thú vị ở cuộc sống mà tưởng chừng như quá đỗi quen thuộc đến nhàm chán. Em bắt cậu đi tới đi lui biết bao con phố và dùng khuôn mặt ngốc nghếch mỗi khi đặt câu hỏi, rồi trả lời cho cậu cao giọng và lờ đi những gì em hỏi, sau đó bị ánh mắt trong sáng ấy sai khiến và nói ra hết.Hình ảnh Moon đọng lại sâu sắc nhất trong cậu là khi ngoái lại nhìn bóng em khuất dần ở ngã rẽ hai con đường. Nếu ngày ấy hỏi em đi đâu, em làm gì,… thì chắc trong thời gian dài vừa qua đã không phải tìm kiếm. Hai chữ “Chào nhé” khi nói tạm biệt mà tưởng như mỗi khi tiễn em hết đoạn đường chung, thế ra lại là cái từ biệt ly. Cậu đã không nhận ra chất giọng đượm buồn ngấn lệ trong câu nói ấy, và cả ánh mắt u sầu, …Yun không thể bình tĩnh được nữa, nhịp tim có dấu hiệu tăng đột biến, huyết mạch dồn dập… Người cậu như mang một sức sống, ánh đèn mờ ảo kích thích giác quan. Yun không rõ nữa, cậu không còn đếm được năm đầu ngón tay mình, phút chốc cái cảm giác thác loạn áp đảo khả năng tự chủ. Tự cảm giác mân mê, nhựa sống dào dạt trong từng hơi thở. Cậu đang mất dần đi phản xạ có điều kiện của bản thân, tâm hồn như chìm dần dưới bể nước đen ngòm, một cảm giác mới lạ dấy lên đến tột đỉnh.Mình tên là gì? Mình là ai? Những câu hỏi này không còn giới hạn nào đáp lại, hóa chất đã xâm nhập và làm tê liệt trung khu thần kinh mất rồi. Cơ thể muốn nhún nhảy theo tiếng nhạc sàn, từng thớ thịt như nhảy ra khỏi cơ xương, mặt cậu đỏ gắt. Những ý nghĩ không lành mạnh mặc sức dạo chơi trong hàng tỉ tỉ cầu não, chất cocaine mặc nhiên tung hoành, cảm giác khoái lạc trào dâng.Trước khi quá muộn, Yun gắng vò đầu và bít mọi lỗ thông với không gian bên ngoài. Cậu cố tình bịt chặt đôi tai lại nhưng chẳng thể vơi bớt tiếng nhạc sôi động thình thình khiến con tim như muốn nổ tung thành trăm nghìn mảnh vụn nhỏ. Cố kiềm chế đôi tay, cậu cảm thấy nóng bức và vướng bận với đám áo quần trên người. Không, bằng mọi giá không được quay người lại, đôi mắt nghiến chặt làm một vài sợi mi rơi xuống, không thể làm hại người con gái đó được. Bình tĩnh đi nào Yun ơi, cậu tự nhủ không biết bao nhiêu lần. Mọi khi, không bao giờ nóng vội và luôn suy nghĩ kĩ trước những gì cần làm, sao giờ không thể. Mọi chất xám như đã chịu sự khổ đầy của bạch phiến.Thoáng chốc cậu không còn là mình nữa, ừ, nếu chuyện ấy xảy ra, chẳng phải là từ cả hai phía, cậu không có lỗi, chỉ là cơ thể cậu không gắng chịu được cơn phong ba này, nếu có trách thì phải trách lũ DEVILS độc tàn kia. Mặc kệ đi, quên đi tất cả, quá khứ và tương lai, cái cần nắm bắt là hiện tại. Một giây phút thăng hoa để lụy tàn chẳng phải sẽ hơn tàn đốm cứ âm ỷ cháy. Người con gái ấy đã bị tiêm thuốc ngủ, tức là so với bản thân, Moon sẽ tỉnh dậy sau cậu sao, thế… nếu như cậu chối biến, chấp nhận là một kẻ hèn hạ, để rồi Moon sẽ không hay biết gì, theo lối này thì đâu cần lo tới hậu quả.Mặt khác, ở trong cái tình thế này, Moon cũng là người tình nguyện, em cũng đã bị “nốc” những hai mũi tiêm kích thích, hẳn sẽ chủ động hơn…-“Ôi không, sao mày có thể tồi tệ đến thế, những cái rác rưởi gì đang lởn vởn quanh mày đây. Mày không được phép xâm hại Moon” – Yun cố vùng vẫy, cậu liên tục đập đầu vào tường để dứt ra những suy nghĩ không xuất phát từ đáy lòng.Mỗi giây trôi qua mà dài như cả trăm năm, Yun vật vã để đấu tranh tư tưởng. Ít nhiều thì cậu cũng là một thằng đàn ông có kháng thể, những hóa chất khêu gợi kia chưa hoàn toàn ngự tr