
ắn lại gần chỗ ngồi của Moon ra vẻ quan tâm.-Không sao! Tâm trạng mình không tốt thôi – Moon nhìn hắn rồi thở dài, có rất nhiều điều muốn nói, hay là tìm một ai đó giãi bày, ví như cậu bạn này chẳng hạn,…“Mình sắp đi mà không trở về…”, hay “Mình muốn thoát ra khỏi Devils…”Moon chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, và dùng những từ ngữ nào. Đối với em, con người này rất đỗi bình thường, thậm chí còn nghĩ cậu ta không thể bảo vệ được bản thân mình thì làm sao có thể hiểu được những chuyện em sẽ nói, và dẫu có hiểu thì cũng chẳng thể giúp. Vậy nên thôi,… Em để cơ hội duy nhất của cuộc đời tuột mất,…Thầy Be bước vào lớp, năm nay là khóa cuối sau gần 35 năm gán bó với mái trường nên thầy rất lưu luyến. Vẫn phong cách giảng dạy chậm rãi, hằng năm đã có nhiều học sinh thành đạt nhờ thầy. Thầy vẫn miệt mài với bài giảng, phía cuối lớp, cô học trò nhỏ mong ước được như vầy, được sống tới khi mà mái đầu đã bạc trắng,…Em ngục xuống bàn, không khóc, chỉ là nằm im, không nghe, không thấy cuộc sống. Như chiếc lá lìa cành, như bông hoa héo khô, để hồn mình trải theo dòng sông chết… mặc kệ tất cả.Tối qua em lại gặp ác mộng, rồi lại dùng thuốc ngủ nhưng lạm dụng thuốc nhiều rồi thành quen, cơ thể đã “miễn dịch”.-Em bị làm sao vậy? – Thầy Be bước xuống cuối lớp cốc nhẹ vào đầu học sinh.-Bạn ấy bị mệt! Nằm nghỉ chút sẽ đỡ thôi, thầy. – Yun lên tiếng. Cậu nghĩ em đã ngủ rồi.-Vậy thì xuống phòng y tế để cô y tá cắt thuốc cho – Thầy ôn tồn.-Em không sao! – Moon ngẩng đầu lên, hạnh phúc vì được quan tâm.Ánh mắt ngấn nước, ánh lên những giọt lệ long lanh, nhưng rất buồn. Vì thế, thầy không hỏi thêm nữa. Moon cố gắng nghe nốt bài giảng, chẳng thấy thú vị gì cả vì hoàn toàn bế tắc.…Một ngày mới, Moon thức dậy với khóe môi tươi tắn, hôm nay là ngày cuối. Đi học sớm hơn ngày thường, em lượn một vòng xung quanh khu phố, tâm trạng lúc này chỉ là ảo giác.Tới lớp, em lại ríu rít bên tai Yun, còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này, em sẽ cố gắng hỏi cho hết,… Moon cũng ra chỗ Wine nhắn nhủ vài lời đến cậu bạn. Ánh mắt trở nên hồn nhiên, trong sáng.“Khùng! Con nhóc này đôi khi dở hơi, đôi khi làm người ta thương hại, rồi lại làm người ta ghét!”- Wine chưa từng suy nghĩ như thế vì từ trước tới giờ, hắn coi phụ nữ là thứ một món đồ chơi, sẵn sàng vứt bỏ bất cứ lúc nào.Hôm nay, Yun tiễn Moon về, như mọi lần, cậu chỉ tiễn qua ngã tư một đoạn.-Về nhà mình không? – Moon đề nghị, chưa bao giờ cậu quan tâm em là ai thì phải. -Hôm nay thì không được rồi, mình đi có chút việc,… với Luci! – Yun cười cười quen nói thật – Để mai nhá!-Ừ! Thì ngày mai… – “Yun ngốc, làm gì còn ngày mai,…!”Tới gần ngã rẽ, họ đi chậm lại, am thanh cất lên từ cửa hiệu bên đường giai điệu ảm đạm của bản nhạc không lời.-Lại cười! Suốt ngày cười thế!? – Yun nói nhỏ, cậu không thích em cười chút nào cả, bởi không muốn một ai đó bị thế chỗ,… -Chào nhé! – Moon không trả lời câu hỏi trên, nhoẻn miệng vì em rất quý cậu, vì muốn cám ơn, vì cậu là người rất tốt,… Hai từ “chào nhé” cất lên, không chỉ dành cho Yun, mà còn dành cho cả thế giới nơi em đang đứng đây…-Ừ! Đi cẩn thận! – Yun rẽ trái vào tuyến đường khác, rộng và thênh thang. Con đường đã qua chia ra làm hai ngả, lối em về… xa lắm, cậu có biết không?“Bạn trai mà không biết nhà bạn gái mình ở đâu!”- Moon mỉm cười, nhìn cậu, tiếc một điều là, chưa thể giúp cậu điều gì.Chợt Yun ngoái lại nhìn theo.-…Chính nụ cười ấy khiến cậu ngẩn ngơ. Bóng em khuất dần, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể biết, Moon ở đâu?Muộn mất rồi… Chương 05Chương 05: Giao dịchĐã rất lâu Moon trở lại nơi đây, ngày ấy, khung trời tuổi thơ khép lại bằng màu đen xám xịt…Lệnh gặp Sếp lúc 8h, Moon lê từng bước chân nặng nề đi vào văn phòng của Arrow.-Cộc cộc! – Theo phép lịch sự, nhân viên gõ cửa dù để mở.-Vào đi! – Arrow bỏ kính, hắn cũng gập máy tính lại, dừng công việc.-Moon, nhân viên của DEVILS.4 đợi lệnh ngài! – Moon cúi đầu, em khẽ cảm nhận thấy nhịp tim mình đập loạn trong sợ hãi.-Được rồi! – Arrow muốn cô gái ngẩng mặt lên để nhìn mình. Phận bầy tôi tớ, sao có thể – Nhiệm vụ của cô, sẽ là lấy thông tin từ GREEN.“Green???” – Moon thậm chí còn chưa nghe tới cái tên này.-Green là tổ chức con tách ra từ DEVILS mẹ, chúng phản bội lại DEVILS và giành giật những mối làm ăn của chúng ta. Bọn nhãi ranh đó, chỉ mình cô đi là đủ – Arrow vẫn đang nhìn em.-Dạ vâng,… thưa ngài! – Moon nói lí nhí, dẫu chúng có bé tí tẹo thì cũng chẳng thể hoàn thành được nhiệm vụ đợt này, vì sao ư, vì em chưa từng làm bao giờ. Nhưng ai dám chống lại ý cấp trên!?-Tốt! – Arrow không thích không gian xa lạ này – Còn vũ khí! Cô chưa đủ 18 phải không? -Vâng, chưa ạ! – Moon đã từng được học cách cầm súng khi đi tập huấn, chắc lần này em sẽ chỉ được sử dụng súng lục.p>-Rất tiếc! Như vậy là chưa đủ tuổi – Arrow không định ban cho kẻ dưới thứ vũ khí nào cả.-?! – Moon không dám hướng mắt vào gương mặt lạnh lùng, nhưng qua phản chiếu của chiếc bàn kính Arrow hiện lên những nét độc đoán đáng gờm.-Được rồi cho cô đi – Hắn tiếp tục công việc.-Chào Sếp! – Moon cúi đầu rồi ra về.Hình như, hắn quên chưa nói điều gì