
con vất vả lắm mới đuổi đi được.”
Vương Tử Hựu khí thế yếu ớt: “Thật xin lỗi…”
Mẹ sờ đầu nàng, hòa ái nói: “Con thích Bạch Khiết ta biết, nhà chúng ta ai cũng đều thích. Con bảo hộ vật con trân trọng cũng đúng, bất quá sau này làm chuyện gì cũng phải hiểu rõ hậu quả. Con rốt cục là vì muốn bảo hộ lòng chính nghĩa của mình về sau lại biến thành trút giận? Mẹ tin tưởng chờ con từ từ lớn lên, tự mình có thể cân nhắc.”
Vương Tử Hựu nhìn bố mẹ, tâm bị cảm giác ấm áp tràn đầy.
Nàng cho là mình gây nên chuyện lớn nhất định bị ba mẹ trách cứ, không nghĩ ba mẹ lại ôn nhu như vậy.
Chuyện này trong quá trình lớn lên luôn khắc sâu ấn tượng, lời nói của ba mẹ Vương Tử Hựu luôn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Chính là…Chính là ngay cả hai người cũng không biết, con 23 tuổi, có một số việc vẫn như vậy không cân nhắc lợi hay hại. Ví dụ như con vì muốn vào giới giải trí, không ngừng vì sự nghiệp mà trả giá cao, không có nói cho ba mẹ, cùng bất luận kẻ nào. Những chuyện kia con hy vọng mãi mãi dấu kín trong lòng…nếu một ngày ba mẹ biết….sẽ tha thứ cho con sao? Nếu như Mạc Tịnh Ngôn biết…nàng sẽ nghĩ con như thế nào? Nàng sẽ cho con là loại người gì?”
“Mạc Tịnh Ngôn…” Nửa mơ nửa tỉnh Vương Tử Hựu hàm hồ gọi một tiếng. Mạc Tịnh Ngôn nghe thấy được. Ân, lần này cũng may, ít nhất không gọi sai tên…
80 lái xe “Ôh” một tiếng: “Oa Mạc Tỷ, hai người không phải chứ, người này khi ngủ còn gọi tên cậuị kìa? Hai người không phải thật sự…phim giả tình thật ?”
Mạc Tịnh Ngôn thật muốn đánh nàng: “Cậu đừng hồ đồ, đừng để bên ngoài tẩy não chứ.”
80 vừa lái xe vừa cười thật vui vẻ.
Vương Tử Hựu không biết mình ngủ bao lâu, khi..tỉnh lại nhìn thấy trần nhà phòng ngủ của mình, trong lòng lập tức an tâm. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần về được nhà là tốt rồi.
Vương Tử Hựu đang muốn trở mình an ổn thiếp đi, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên: “Cô đã tỉnh? Có muốn uống nước không?”
Mạc Tịnh Ngôn???
Vương Tử Hựu ngồi bật dậy…dọa Mạc Tịnh Ngôn nhảy dựng.
“Chị sao lại ở đây?” Vương Tử Hựu lúc này đã tỉnh táo.
“Nha…Cô uống say, tôi đưa cô trở về.” Mạc Tịnh Ngôn có chút mất tự nhiên vén tóc một cái, đem toàn bộ tóc vén qua lỗ tai.
“… ….” Vương Tử Hựu cảm thấy đại não có chút phản ứng không kịp, nàng cảm giác, cảm thấy không đúng? Vì cái gì trong nội tâm có chút không được tự nhiên? Hơn nữa vì cái gì Mạc Tịnh Ngôn biểu hiện một loại cảm giác không giống như bình thường…Cái loại cảm giác này tựa hồ là thẹn thùng??
“Tôi đi lấy cho cô ly nước.” Mạc Tịnh Ngôn không tự nhiên đứng lên đi ra ngoài, Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn ăn mặc bình thường, mang dép lê nhung màu hồng nhạt, lạch cà lạch cạch đẩy cửa đi ra ngoài, đèn từ phòng khác chiếu vào phòng ngủ, chiếu sáng một mảnh. Trong phòng truyền đến thanh ấm trò truyện nhẹ nhàng của mẹ Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn.
Vương Tử Hựu ngồi tại chỗ sững sờ, không biết có phải hay không còn rượu nên không tỉnh, cảm giác, cả người cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Mạc Tịnh Ngôn đi vào phòng của mình, Mạc Tịnh Ngôn đi vào phòng của mình, vào phòng của mình…Vương Tử Hựu quay đầu nhìn qua bức tường bên giường mình, ngọn đen mờ ảo chiếu vào cái poster mà Vương Tử Hựu treo từ bên nhà cũ rồi đem đến treo lên bên nhà mới, trong poster Mạc Tịnh Ngôn chỉ mới 20 tuổi và cười phi thường sáng lạng…
“Poster! Bị nàng thấy!” Vương Tử Hựu tỉnh táo lại! Khó trách vừa nãy Mạc Tịnh Ngôn biểu lộ rõ ràng là thẹn thùng! Cái này…cái này cái này!!
Vương Tử Hựu cảm thấy hồn phách của mình muốn từ trong miệng bay ra…
CHƯƠNG 23
Phải đối mặt với cảnh khó xử này như thế nào đây? Vương Tử Hựu nhất thời rối loạn..
Lúc đang suy nghĩ cách này tới cách khác thì Mạc Tịnh Ngôn mang nước ấm trở vào.
Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn đối mặt, hai người cũng không biết nên nói cái gì.
“Cái kia, uống nước trước đi” Vẫn là Mạc Tịnh Ngôn mở miệng trước.
“Cám ơn…”Đột nhiên lễ phép, kỳ thật trong lòng Vương Tử Hựu là một mảnh thê lương, thật giống như đứa nhỏ vụng trộm ở nhà xem Hentai bị người lớn bắt tại trận, vô luận biện hộ thế nào đều không thể thu hồi được cái hình tượng đáng khinh, Vương Tử Hựu phi thường hối hận, tiếc chính mình làm sao có thể uống nhiều như thế, hơn nữa Mạc Tịnh Ngôn kia sao lại hảo tâm đưa một con quỷ say như mình về nhà? Lần trước đến nhà thăm mới may mắn thoát được một nạn, không nghĩ đến lần này….
Xem ra là phúc không phải là họa, là họa thì không thể tránh được.
Vương Tử Hựu cầm ly nước ấm, vì che dấu xấu hổ không muốn nhiều lời trực tiếp đem nước thành rượu rất phóng khoáng một hơi uống cạn sạch, uống xong nàng càng không muốn nói chuyện – – xem ra ly cách nhiệt cũng phải hoàn toàn tốt, không thể đoán chính xác độ ấm của nước, Vương Tử Hựu bị bỏng đến thật sự không thể nói nên lời.
Mạc Tịnh Ngôn đứng bên giường, cũng không muốn ngồi xuống, tựa hồ rất cậu nệ: “Cô không có việc gì…thì tôi…đi về.” Tựa hồ nàng cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi có cái bầu không khí mà làm người khác không biết nên làm thế nào. Poster của Mạc Tịnh Ngôn ngay tại bên người nàng, nàng không có quay đầu nhìn