XtGem Forum catalog
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323901

Bình chọn: 9.00/10/390 lượt.

bấy nhiêu!”

Sau khi nghe những lời ấy, ý nghĩ kỳ dị như cỏ dại cứ lớn dần lên trong đầu tôi.

Nếu tôi trao thân cho hắn, liệu hắn có phấn khích đến mức tay chân rã rời rồi mơ màng thiếp đi không? Lúc đó liệu hắn sẽ không dễ gì bị những tiếng động dù là nhỏ nhất làm cho giật mình? Liệu hắn đủ tin tôi đến mức lúc mệt mỏi nằm bên cạnh tôi không?

“Thiên Thiên!”

“Hả?! Em xin lỗi! Anh vừa nói gì?”

“Anh vừa mới hỏi những năm gần đây ông Hàn có đối tốt với em không?”

“…”

Hắn có tốt đối với tôi không?

Tôi nhớ lại nhiều năm trước. Tôi uống cà phê rồi kể lại toàn bộ quãng thời gian tôi sống với hắn. Tôi không nhớ rõ lúc đó tôi lên mấy. Giáo viên dạy vẽ bảo chúng tôi vẽ một bức tranh, chuẩn bị nộp bài mà tôi vẫn không nghĩ ra là nên vẽ cái gì liền sao chép lại bức vẽ của bạn bên cạnh. Bạn ấy vẽ cảnh nắm tay bố cùng đi dạo trên bãi cỏ, bên cạnh là dòng chữ xiên xẹo: “Con yêu bố.” Có lần vô tình Hàn Trạc Thần phát hiện bức vẽ bị điểm không trong cặp tôi, hắn nhìn rất lâu, hỏi tôi có thể tặng hắn không. Cho đến tận bây giờ bức vẽ đó vẫn còn nguyên vẹn ở ngăn kéo trong thư phòng hắn.

Có lần hắn về nhà trong tâm trạng rất tệ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ biết trời lạnh liền rót cốc nước nóng bưng đến đặt vào tay hắn. Hắn phát cáu, hất bay cốc nước khiến nước nóng bắn lên tay tôi.

Tôi không ngừng nói: “Con xin lỗi! Con xin lỗi!”

Sau đó, tôi quỳ xuống sàn nhặt những mảnh vỡ, tay bị mảnh thủy tinh cứa, tôi vừa khiếp sợ vừa thu dọn. Vì thấy oan ức nên nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không dám lau nước mắt cũng không dám ngẩng đầu.

Hắn ngồi xuống bên tôi, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay tôi vứt đi. Rồi hắn ôm tôi đến ngồi trên sofa, giúp tôi lau hai hàng nước mắt và vết máu trên tay.

“Thiên Thiên, con không sai, con là đứa trẻ hiểu biết nhất mà ta từng gặp”, hắn nói. “Xin lỗi! Ta không được vui, sau này sẽ không như thế nữa!”

Từ đó trở đi, dù có tức giận đến mấy hắn cũng không bao giờ hất vỡ cốc nước mà tôi bưng tới cho hắn.

Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ quên sinh nhật tôi. Ngay cả khi tôi bị đau bụng quằn quại trong những ngày ấy hắn cũng không quên, thường dặn cô Lý nấu canh đường đỏ với gừng cho tôi uống.

Thậm chí để cứu tôi, hắn còn xông ra ngăn chiếc xe đang lao đến.

Cả buổi chiều tôi đã kể rất nhiều chuyện. Khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi, tôi mới nhận ra mặt mình đầm đìa nước mắt.

Tôi lấy làm xấu hổ, cười xòa: “Xin lỗi! Chú ấy đối với em rất tốt, vậy mà trước đây em không nhận ra.”

“Đúng vậy, hôm nay đang họp các cổ đông, khi nghe thấy có người đánh em, ông ấy liền dừng cuộc họp…”

Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê đã nguội ngắt, mặn chát, không còn vị ngọt đắng.

“Em uống chút rượu được không?” Tôi hỏi.

“Sâm panh được chứ?”

“Sâm panh, được! Uống lúc này rất hợp.”

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước mưa đập vào cửa kính, vỡ tan.

Đến bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết ly sâm panh. Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôi có muốn về không. Tôi lắc đầu. Hôm nay mây đen nghịt trời, không nhìn thấy trăng sao! Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.

Chương 20

Tám giờ, điện thoại của Tiểu Cảnh đổ chuông. Anh nhìn tôi với vẻ áy náy, đang định nghe thì tôi giằng lấy, tắt máy, tắt luôn cả điện thoại của tôi.

Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi đầy đau thương. Tôi ngả lưng trên ghế, nhìn Tiểu Cảnh chốc chốc lại xem đồng hồ, rất nhiều lần anh định nói rồi lại thôi.

Hồ thiên nga, một câu chuyện tuyệt đẹp! Nhưng đó chẳng qua chỉ là lừa bịp những cô bé mới lớn, tình yêu mới chớm nở. Thế giới này không có ác quỷ vô tình, tàn nhẫn, cũng không có hoàng tử đa tình, can đảm, càng không có nàng công chúa Thiên nga thánh thiện, xinh đẹp tuyệt trần!

Đây mới là hiện thực.

Chín giờ, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm. Kế hoạch báo thù tám năm, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, cũng không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi dằn vặt, mâu thuẫn giữa yêu và hận. Đêm nay, tôi sẽ kết thúc tất cả để yêu và hận chấm dứt.

Tôi bảo Tiểu Cảnh ở trong xe đợi, còn tôi vào siêu thị mua con dao sắc nhọn cho vào cặp sách.

Tôi còn gọi điện cho chị Thu nói chuyện phiếm cả tiếng đồng hồ.

Chị nói: “Người đàn ông như Hàn Trạc Thần khiến bao người say đắm, đối với anh ta phụ nữ là nước lã nhạt nhẽo, vô vị, chỉ là do nhu cầu sinh lý nên không còn cách nào… Nhưng em không giống như vậy, đối với anh ta, em là cốc trà, hương thơm dìu dịu, có thưởng thức hay không… chỉ cần xem có hợp với khẩu vị của anh ta hay không, cho nên lần đầu tiên em nhất định phải thể hiện cho thật tốt, phải khiến anh ta cảm thấy em là cốc trà chanh, mùi hương quyến rũ, uống vào khoan khoái, đem lại vị ngọt, vị chua man mát, tuyệt vời…”

Tôi cẩn thận ghi lại những bước chị dạy tôi, xem đi xem lại cho đến lúc thuộc lòng thì thôi.

Trước tiên nói những lời âu yếm.

Chủ động hôn anh ta.

Giúp anh ta cởi áo.

Chị nói phải nhẹ nhàng, từ từ cởi áo anh ta, vuốt ve cơ thể anh ta.

Cần chủ động hưởng ứng.

Chị nói đàn ông không thích phụ nữ nằm thẳng đuỗn như xác chết trên giường. C