
ủa Lận Khiêm.
Trong nháy mắt Tống Mộ Thanh nổi giận, cô bé này thế nào lại giống “đau bụng” không có mắt vậy? Giờ phút này Lận Khiêm cũng có suy nghĩ giống cô.
“Trương Thiến Thiến, em đứng yên một bên cho anh!”
“Em không!” Cô bé cứng cổ cùng tranh luận với Lận Khiêm. Cố chấp hỏi Tống Mộ Thanh: “Chị là ai?”
“Tôi là Tống Mộ Thanh.” Cô hít sâu một hơi, sau đó tận lực nói từng chữ.
Trương Thiến Thiến gãi gãi đầu, cảm thấy cái tên này có chút quen quen, sau đó hai mắt tỏa sáng nhào tới cô.
“Chị dâu……Làm sao chị không nói sớm chị là chị dâu của em? Hiểu lầm hiểu lầm, em là em họ của chị nha……” Cô bé kích động ôm Tống Mộ Thanh rồi nhảy,chỉ kém ở trên mặt cô liếm mấy cái.
Tống Mộ Thanh toàn thân cứng ngắc, không hiểu là như thế nào, nhìn Lận Khiêm muốn hỏi: “Đầu óc em họ anh không dùng được?” Bị anh trừng một cái, lộ ra vẻ tức giận, cô sờ sờ mũi.
Lận Khiêm đem Trương Thiến Thiến mứng như điên kéo từ trên người Tống Mộ Thanh xuống, đặt lên ghế bên cạnh: “Lộn xộn nữa ném em ra ngoài.”
Trương Thiến Thiến bất động, trơ mắt nhìn Tống Mộ Thanh: “Chị dâu……”
Tống Mộ Thanh thấy sắc mặt Lận Khiêm tức giận, cười khan hai tiếng: “Ha ha, chị không ngại em gọi như vậy, chỉ là nên hỏi an hem một chút.”
Cô khéo léo chuyển đề tài. Trương Thiến Thiến nghe lời này liền bị Tống Mộ Thanh gạt, cho rằng vợ chồng son bọn họ gây gổ. Cô bé tự nhận giải quyết thay Lận Khiêm, vì vậy nhảy lên bên tai của Tống Mộ Thanh “nhẹ giọng” nói: “Em nói với chị nha, an hem là phải dụ dỗ, làm nũng với anh ấy. Chị làm nũng với anh ấy thì cái gì anh ấy cũng nghe theo chị.”
Làm nũng?
Trong trí nhớ của Tống Mộ Thanh cho tới bây giờ cũng không có hình ảnh như vậy. Cô nhìn qua Trương Thiến Thiến rồi nhìn Lận Khiêm, mặt của anh âm trầm như sắp có bão tuyết. Vừa nghĩ tới mình giống Trương Thiến Thiến kéo tay anh, bĩu môi rầm rì uốn éo giống như bánh quai chèo. Trên đầu cô liền nổi lên từng trận da gà.
“An hem thích mềm không thích cứng……” Trương Thiến Thiến sợ liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Lận Khiêm, cuối cùng ở bên tai cô nói một câu.
Lận Khiêm lại lườm cô bé một cái, nhìn Tống Mộ Thanh vẻ mặt không có gì.
“Ở đây khó nói. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nói rõ ràng.” Anh nói.
Cô biết anh tuyệt đối không có nhanh như vậy liền thay đổi ý. Anh còn bận tâm thể diện của cô, hai lần đều không cự tuyệt cô trước mặt người khác.
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút, giống như mình đang dây dưa như vậy cũng không tốt. Nhưng cô từ nhỏ đã là một đứa lì lợm, không đụng vỡ đầu chảy máu sẽ không quay đầu lại. Cũng giống như vậy, anh không có một câu trả lời dứt khoát, cô sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ lại.
Cô gật đầu một cái. Lận Khiêm liền mang theo Trương Thiến Thiến đang bĩu môi rời đi. Trương Thiến Thiến không tình nguyện, kéo mạnh tay Lận Khiêm, vừa đi vừa oán: “Anh không dễ gì có hai ngày nghỉ, anh đã đồng ý phải bồi em chơi một ngày… Anh đã đồng ý bồi em giảm cân, anh gạt người! Còn có chị dâu của em, anh không để cho em cùng nói chuyện với chị ấy……”
Tống Mộ Thanh không quay đầu lại, đổi vợt sang tay trái, nhặt quả cầu rơi ở trên đất lên, vung tay đánh quả cầu thành một vòng cung.
‘Lận Khiêm, anh đứng lại cho lão tử.” Âm thanh phẫn nộ ở trước cửa vang lên.
Không đưa tới nhiều ánh mắt nhưng bởi vì không có nhiều người tên Lận Khiêm, mà âm thanh này vô cùng quen thuộc, Tống Mộ Thanh nhìn sang.
Tam Tử khập khiễng khí thế hung hăng đi tới chỗ Lận Khiêm.
Chương 30
Lận Khiêm có chút không giải thích được, anh cũng không tạo thù kết án với ai, càng không nhận ra người ở trước mắt này, vì sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình đến mức con ngươi sắp rớt ra? Còn có bộ dáng như là bị người khác đoạt vợ như vậy?
Tam Tử động tác không nhanh, khi cậu ta đi tới trước mặt Lận Khiêm thì trong đầu Lận Khiêm đã đem chuyện xảy ra gần đây điểm lại một lần. Nhìn trên đùi cậu ta cò bó thạch cao, hình như là nhớ ra cái gì đó. Sau đó nhíu chân mày, quay đầu liếc nhẹ Tống Mộ Thanh một cái.
Cô ở sau lưng anh, cũng không biết rõ vịt trí nhưng khi vừa quay đầu liền phát hiện vẻ mặt kinh hãi của cô.
Trong giây phút Tống Mộ Thanh xoay người nhìn thấy Tam Tử cô thầm kêu “không tốt”. Bộ dạng phách lối kia chính là trắng trợn muốn gây phiền toái cho Lận Khiêm. Nhưng Lận Khiêm đối mặt với tình huống này cũng không cần cố sức, mặc kệ là là đấu trí hay đấu sức, Tam Tử cũng không đấu lại được anh. Cứ như vậy tùy tiện gọi người ta lại, không phải là tự xách đá đập chân mình hay sao?
Tống Mộ Thanh lau mồ hôi, quay đầu nhìn Triệu Nghị đang đứng một bên xem trò vui. Em trai của mình bêu xấu, người làm anh như hắn thế nào còn đứng yên? Mặc dù Tam Tử luôn làm mất mặt hắn, nhưng tóm lại vẫn là họ Triệu. Người khác vẫn luôn coi cậu ta là em trai của Triệu Nghị, như vậy sẽ không mất mặt?
Mắt nhìn thấy Tam Tử đi đến trước mặt Lận Khiêm, không biết có phải lòng cậu ta gấp hay là chân không đứng vững, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã chỏng vó trước mặt Lận Khiêm. Thật may đồng chí đoàn trưởng đại lượng kéo cậu ta lại.
“Cậu có chuyện gì sao?” Đuôi lông mày anh nâng lên, giọng nói nhàn nhạt. Ánh m