
oại Lận Khiêm ước gì cô không có chút quan hệ với Lận Khiêm, nếu như anh xảy ra chuyện, thông báo với cô cũng sẽ chỉ là những người quen trong doanh trại của anh.
“Có chuyện gì sao?” Tống Mộ Thanh đưa ra sắc mặt hòa hoãn. Bất kể nói như thế nào, tiểu Trần giúp Diệp Hoài Nam trả tiền cho anh ta.
Tiểu Trần đứng thẳng người, giọng nói cứng rắn nói: “Thủ trưởng muốn gặp cô.’
“Là Sư trưởng Trương hay là ông cụ Trương?” Tống Mộ Thanh buộc tóc lên, hỏi.
Tiểu Trần dừng một chút, ánh mắt nhìn Tống Mộ Thanh có chút biến hóa. Dường như là bất mãn với xưng hô “ông cụ Trương” của cô: “Là lão thủ trưởng.”
Cô vô thức nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên đã giãn ra: “Làm phiền anh ra ngoài chờ tôi một chút.” Liếc nhìn cô bé thư ký, ý bảo cô: “Đây là khách quý, nhất định phải cẩn thận tiếp đãi.”
Nhưng có lẽ cô bé thư ký làm việc chưa lâu với cô, không khỏi có chút không ăn ý, bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện cũng chỉ học được ba phần của Tống Mộ Thanh. Vừa nghe “anh lính” này nói chuyện với lão đại mình với giọng không tốt, liền tự chủ trương cho là Tống Mộ Thanh nói “cẩn thận tiếp đãi” là có thâm ý khác.
Vì vậy, sau khi Tống Mộ Thanh thay một bộ quần áo trong phòng nghỉ tạm thời đi ra ngoài, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của tiểu Trần. Sắc mắt thối, sống lưng cứng còng ngồi ở một bên. Mà cô bé thư ký lại vẻ mặt cảnh xuân rực rỡ, nhìn thấy cô lập tức tranh công cười lên.
“Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Trần lập tức đứng lên, giống như chạy trốn đi tới cửa thang máy trước.
Tống Mộ Thanh ngồi ở trong xe, càng ngày càng rời xa công ty. Sau nưa giờ chạy xe, xe quẹo vào một con đường núi ít xe đi lại. Lại qua khoảng mười phút, đến cổng chính có quân nhân bảo vệ hai bên, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ ba tầng.
Đã sớm có một người đàn ông trung niên chờ ở ngoài cửa. Thấy xe ngừng lại lập tức đi tới mở cửa xe thay Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh không biết thân phận của người này, thái độ kính cẩn gật đầu với ông ta một cái. Người đàn ông trung niên lại cười nhẹ với cô một tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Chú là Lý Chấn Hoa, là cần vụ của lão thủ trưởng. Nhất định cháu đừng ngại, có thể gọi chú một tiếng chú Lý giống như Lận Khiêm.”
Thấy khi nhắc đến Lận Khiêm trong mắt ông sáng hơn một chút, Tống Mộ Thanh không khỏi có thêm mấy phần thiện cảm đối với người đàn ông trung niên hết sức có khí chất quân nhân này, theo lời gọi một tiếng: “Chú Lý.”
“Lão thủ trưởng đang chờ ở bên trong, chú dẫn cháu đi vào.” Ông đi ở phía trước, vừa đi còn vừa chỉ vào một chậu Quân Tử Lan nói: “Đây là khi đại thọ 60 của lão thủ trưởng Lận Khiêm cầm về, nói là giống hiếm thấy. Mỗi ngày lão thủ trưởng đều tự mình chăm sóc.”
Tống Mộ Thanh có chút kinh ngạc, Lận Khiêm còn có thể tặng một vật như vậy? Nhưng ngay sau đó cô suy ngẫm thâm ý trong lời nói của Lý Chấn Hoa, cười nhạt một tiếng.
“Cháu không có nghiên cứu gì về hoa cỏ, chẳng qua cảm thấy quả thật chậu Quân Tử Lan này có chút không giống bình thường.” Cô bỏ qua không đề cập đến sự hiếu thuận của Lận Khiêm, lại càng không nói đến sự yêu thích của ông cụ đối với anh, giống như là chỉ theo lời của ông ta cẩn thận quan sát chậu hoa này vậy.
Lý Chấn Hoa dừng lại, không nói gì thêm, trực tiếp dẫn cô vào phòng.
Tống Mộ Thanh không phải là không khẩn trương. Cô nắm chặt túi xách, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi dày. Chống lại ánh mắt như đao kiếm của ông cụ Trương, may mà trên đường đi tới cô không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, nhưng cũng không khỏi co rụt lại. Ánh mắt rơi vào bàn đá xanh trên mặt đất, ổn định lại, lần nữa ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt tìm tòi của ông.
Trên mặt cô nhìn như không kiêu ngạo không tự ti không thối lui nhìn thẳng vào mắt ông cụ Trương, nhưng ánh mắt cũng đang lặng lẽ quan sát trang trí trong nhà. Mặc dù bên ngoài căn nhà ba tầng này là thiết kế theo kiểu phương tây, nhưng trong đại sảnh và nội thất bên trong lại bày biện theo lối phương đông. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Một bộ đồ dùng gia đình bằng lim vô cùng hấp dẫn mắt người thể hiện rõ địa vị của chủ nhà. Kệ giả cổ phân chia đại sảnh thành hai phần, phía trên bày đồ sứ cổ mặc dù xinh đẹp và tinh xảo nhưng cũng không nhất định là đồ thật.
Tống Mộ Thanh nghe được một tiếng hừ, lập tức thu lại tinh thần, hết sức chăm chú ứng đối với ông cụ có thể nói là thân kinh bách chiến duyệt vô số người ở trước mặt này.
“Nghe nói…” Ông dừng gậy chống trong tay một chút, chậm rãi mở miệng: “Là cô chủ động ở cùng một chỗ với cháu ngoại tôi.”
Tống Mộ Thanh không nhịn được giật lông mày. Lời này rất khó trả lời, ông cụ đã tra cô cho rõ ràng rồi. Nói không thì là nói láo, nói đúng, thì có nghi ngờ là có mưu đồ khác. Thậm chí nếu như cô nói “Vâng”, tiếp đó ông cụ sẽ nói những gì rồi.
Cô thoáng chút trầm ngâm, rồi mở miệng: “Là cháu chủ động đưa ý, nhưng Lận Khiêm cũng đã thận trọng suy tính rồi sau đó mới đồng ý.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “thận trọng”, chính là muốn nhắc nhở ông cụ, nếu anh có nghĩ tới, trải qua thời gian dài suy tính “thận trọng” như vậy, Lận Khiêm cũng không phải là không biết. Huống chi, theo Diệp