
ới lấy lại được tinh thân, bất mãn trừng mắt với Giang Lạc một cái.
Giang Lạc kia! Nếu anh ta không nói dối trắng trợn rằng Từ Trạm đi một mình thì bà ta cũng sẽ không làm chuyện dư thừa.
Giang Lạc còn chưa hoàn hồn, hai mắt vẫn xuyên qua Từ Trạm và Diệp Thái Vi.
“Thưa dì, cháu tên là Diệp Thái Vi ạ.”
“À, chào cháu, chào cháu.” Bà dì ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, đây là con cái nhà ai nhỉ, nhìn quen quen.
Bầu không khí đang có phần bối rối thì người phục vụ bê đồ ăn đến đã cứu trận.
Nguyên một bữa cơm Diệp Thái Vi đứng ngồi không yên, cô luôn cảm thấy bà cô kia hình như đang nhìn cô, trong mắt dường như có vẻ thất vọng khó hiểu.
Chờ những người đến chúc rượu đi hết, Diệp Thái Vi cũng định chuồn, kết quả là bị Từ Trạm ngăn lại.
“Uống hết canh đi rồi đi.”
Diệp Thái Vi trừng mắt với Từ Trạm, định dùng sóng điện não truyền đạt ý muốn rời đi vì xấu hổ của mình.
Dường như Từ Trạm không tiếp nhận được tín hiệu của cô, ánh mắt nhìn cô vẫn vô cùng kiên định.
Diệp Thái Vi nhận lấy bát canh được đưa đến trước mặt, trong lòng thầm nói…
Anh không phải là bạn trai em!
Mà thật ra anh là…mẹ em!
Hoàn thành nhiệm vụ uống canh, Diệp Thái Vi đứng dậy, cười tươi rói: “Mọi người cứ từ từ ăn nhé, cháu xin phép ra sảnh trước.”
Gian phòng phía trước mở mấy chục xới bài, đủ các trò, tuyệt đối là nơi để cô phát huy sở trường.
Ngay lúc cô xoay người lại, bà cô kia đột nhiên mở miệng: “Cháu có quen Diệp Thế Quý không?”
Vẫn không tránh được rồi.
Diệp Thái Vi thầm thở dài, quay đầu lại, mỉm cười: “Đó là bố cháu ạ.”
Chương 30
Diệp Thái Vi lủi thủi một mình đến gian giữa không một bóng người của hội quán nhà họ Giang. Phòng trước truyền đến tiếng ho hò và tiếng la hét, chốn náo nhiệt đó đối với cô mà nói tựa như một tinh cầu khác.
Đây coi như là chạy trốn sao?
Nhưng cô không thể không trốn.
Sau khi bà cô kia nhận được đáp án do chính Diệp Thái Vi xác nhận, liền lập tức thảo luận với đám bạn về nhà họ Diệp bằng giọng thương hại, đồng thời đoán già đoán non về cảnh ngộ suốt bảy năm qua của Diệp Thái Vi.
Nếu không có Từ Trạm giải vây, cô thật sự không biết mình nên có phản ứng gì.
Thật ra, không phải cô sợ bị nhận ra, mà là không biết nên đối mặt với những ánh mắt thương hại và dò xét của đối phương như thế nào. Ánh mắt như muốn nói lại thôi đó hoàn toàn giống như trong dự đoán, nó nhắc nhở cô rằng, cô đã rời chốn đó quá xa rồi, xa đến nỗi ngay cả giờ ở ngay đây rồi vẫn không tính là gần, cái gần chỉ là trở thành đề tài trong câu chuyện tiêu khiển của những người ngoài thừa hơi mà thôi.
Có điều, bảy năm vất vả, bảy năm kiên trì, bảy năm để trưởng thành, bảy năm vui vẻ và ấm áp, tất cả, tất cả, đối với cô mà nói là một quãng kí ức quý giá không gì đổi được, cô thật không muốn bị người khác thương hại như vậy.
Đây là nguyên nhân cô vẫn luôn lảng tránh.
Bởi vì cô biết, bảy năm qua cô sống như con kiến tạm bợ, mà hiện tại trở lại chốn này bằng cách thức cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Không ai muốn nghe cô giải thích, cũng không ai cần cô chứng minh, mặc kệ cô muốn cho họ biết bảy năm qua đáng giá thế nào.
Cô rất muốn cho người khác biết, bảy năm qua cô không buồn rầu, không bị dày vò, hiện tại đóa hoa trong lòng Diệp Thái Vi đơm bông bằng mồ hôi và nước mắt, tươi tắn đẹp xinh.
Vẫn là không đủ bình tĩnh.
Diệp Thái Vi cười tự giễu, chắp tay sau lưng, đá đá mấy hòn đá vụn ven đường.
“Diệp Thái Vi? Ngay cả cậu cũng đến để cười nhạo tôi sao?”
Giọng nữ bén nhọn xẹt qua bóng đêm, khiến Diệp Thái Vi giật nảy mình.
Cô dừng bước lại nhìn, thì ra là Phùng Viện ngồi ở phía sau hòn giả sơn, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm nhòe nhoẹt.
Bị vướng vào chuyện không đầu không đuôi, Diệp Thái Vi chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi đã quấy rầy, tôi chị đi ngang qua đây thôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Điểm thân quen duy nhất giữa cô và Phùng Viện chính là Tô Gia Dương, nghiêm túc mà nói thì chẳng tính là người quen. Tuy rằng với tình trạng như hiện tại của Phùng Viện thì chắc chắn là có ẩn tình, nhưng cô không thừa hơi để quan tâm.
Phùng Viện lại gọi cô: “Diệp Thái Vi, nói chuyện đi.”
Nói chuyện gì?
Diệp Thái Vi dừng bước, quay đầu lại, hai mắt hiện dấu chấm hỏi.
“Tôi biết đây không phải dịp tốt, nhưng có một số việc vẫn khiến tôi cảm thấy phức tạp, không nói ra với cậu tôi sợ không yên bình nổi.” Giọng nói của Phùng Viện pha chút nức nở, nhưng trong đó quả thật có một sự bình tĩnh và oán hận.
Diệp Thái Vi chậm rãi đi về phía cô ta, nghi hoặc chỉ vào mình: “Hẳn là tôi không trêu chọc gì cậu nhỉ?”
Tôi sợ nói xong cậu yên bình còn tôi thì bất an!
“Ừ, cậu không trêu chọc tôi, nhưng cậu lại như âm hồn không biến khỏi cuộc sống của tôi! Tất cả mọi người đều nói tôi cướp cơ hội của cậu nên mới có ngày hôm nay, mọi người đều cho rằng hẳn là cả đời tôi phải áy náy cúi đầu trước cậu!” Phùng Viện đứng dậy, hai tay vung loạn xạ tỏ vẻ không cam lòng, “Ngay cả bố mẹ Tô Gia Dương, hôm nay họ gặp tôi lần đầu tiên, cũng đánh giá quần áo của tôi như người khác, cuối cùng nhận định ngay là tôi từng ra nước ngoài nhưng về nước vẫn khô