
hoác chiếc áo lông rộng thùng thình, đeo cặp kính viền đen to, dáng vẻ nhàn nhã so với bộ dạng công tử cao quý thường ngày như hai người khác biệt.
Diệp Thái Vi ngồi xuống cạnh anh, tò mò nghiêng người nhìn màn hình máy tính, đuôi tóc lọt tọt mấy giọt nước lạnh: “Vẫn đang bận à?”
“Tiện thì xem thôi.” Từ Trạm đặt máy tính sang một bên, rồi tự nhiên kéo cô vào lòng, “Có cần sấy tóc giúp em không?”
Thật sự là anh ngày càng thích ôm cô vào lòng thế này, như thể chỉ có như vậy mới có thể xác nhận rằng cô đã là của anh.
Không phải bởi vì không có cảm giác an toàn, không phải bởi vì lo được lo mất, mà là họ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, vô duyên vô cớ bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp nhất, bỏ lỡ những lần tiếp xúc thân mật.
“Không cần đâu, để em tự làm.” Diệp Thái Vi miễn cưỡng lắc đầu, cố ý vẩy nước trên tóc vào mặt anh, khiến anh nắm lấy cằm cô không cho cô làm loạn.
Thấy Từ Trạm không nói gì, Diệp Thái Vi nghịch ngợm giãy ra, nói lảng sang chuyện khác, “Không biết tình hình bên Giang Lạc có thuận lợi cho chúng ta không nhỉ?”
“Có cần quan tâm đến cậu ta như vậy không?” Từ Trạm buông ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ cằm cô vừa bị nắm chặt.
“Em nghĩ các anh là bạn bè thân thiết, thật sự chưa bao giờ nghĩ các anh sẽ đấu đá ngầm.” Chậc chậc, tình bạn giữa các công tý cao quý thế đấy.
Từ Trạm nhíu mày, thẳng thắn cười nhạo lối suy nghĩ thẳng thắn của cô: “Cái giới này cũng coi như em đã được tiếp xúc từ nhỏ, chẳng lẽ giữa người với người như thế nào em lại không rõ? Tình bạn là đáng quý, tất cả mọi người đều quý trọng, nhưng tính cạnh tranh là không thể thiếu được, dù sao thì chúng ta cũng phải sống vì mình.”
Sở dĩ bấy lâu nay mấy dòng họ này có thể chung sống hòa bình với nhau, chủ yếu là do biết điều tiết thế lực của nhau. Các thế hệ thừa kế cũng kết giao với nhau ngay từ đầu nhưng không chỉ đơn thuần là thân thiết tâm đầu ý hợp, bởi ngoài ra họ còn phải suy tính đến mặt lợi ích nữa, nhất cử nhất động của họ đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai gia tộc, thế nên chỉ có quan hệ chân thành thôi là chưa đủ.
“Nhưng em nghĩ là anh và Giang Lạc không giống nhau.” Ánh mắt Diệp Thái Vi bắt đầu mơ hồ, không để ý liền nói đến chuyện trước kia, “Anh còn nhớ trước khi anh ấy ra nước ngoài, anh đã mở tiệc tạm biệt anh ấy không?”
Bữa tiệc tạm biệt đó đã khiến Từ Trạm và Diệp Thái Vi bỏ lỡ cuộc hẹn trịnh trọng đầu đời, khiến Từ Trạm bỏ lỡ lần đầu tiên dũng cảm thổ lộ của Diệp Thái Vi.
Mười bảy tuổi, Diệp Thái Vi đứng trước cửa sòng bài, bướng bỉnh đứng đến khi mặt trời lặn, một lần lại một lần đoán nguyên nhân Từ Trạm không đến chỗ hẹn.
Vì vậy, thời điểm ở Trác Ngọc, lúc biết vị khách mà Song Thư sắp xếp cho cô tiếp là bạn gái của Từ Trạm, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
Bởi vì cô vẫn tin rằng Giang Lạc và anh khác nhau!
Tuy rằng báo chí có thao thao bất tuyệt về Giang Lạc, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, Giang Lạc là bạn thân nhất của Từ Trạm, hơn nữa lại là tên quỷ đã hại cô chuẩn bị kĩ càng cho lần thổ lộ đầu tiên mà lại thất bại!
Từ Trạm bất mãn nhìn cô: “Ấn tượng sâu, tại vì sau lúc đó, có người bắt đầu chuyển mục tiêu theo đuổi sang Tô Gia Dương, cũng từ đấy về sau anh không có cảm giác tồn tại.”
Qua nửa năm sau đó, tiêu điểm trong ánh mắt của Diệp Thái Vi chỉ còn Tô Gia Dương, chứ không có bóng dáng của người có tên Từ Trạm nữa.
Thật sự là nhắc tới Tô Gia Dương, tên này lại như axit pantothenic, vừa nghĩ đã hận.
Giọng điệu không vui ấy ngăn dòng hồi tưởng của Diệp Thái Vi, cô chuyển đề tài liền: “Anh có mệt không?”
Thật ra cô rất muốn nói chuyện bù cho bao nhiêu năm qua, cô muốn bổ sung những phần còn thiếu trong trí nhớ của nhau, làm cho quan hệ viên mãn hơn.
Nhưng hồi ức quá rải rác, chuyện này khó có thể một lần là xong, tuy rằng trước mắt giữa hai người đã rõ ràng nhưng vẫn chưa tính là quá khăng khít, không thích hợp cho vấn đề phức tạp như vậy.
Chuyện này phải làm từng bước từng bước một, hơn nữa phải làm chuyện quan trọng nhất đã.
Ha ha ha.
Sự ám chỉ trong ánh mắt cô khiến Từ Trạm trở nên căng thẳng. Mấy ngày nay bị hành trình cực nhọc kia làm cho mệt mỏi, không thể không kiềm chế ham muốn ào tới như sóng triều.
“Mệt thì sao? Không mệt thì sao?” Ngón tay Từ Trạm lướt qua mắt cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười.
“Nếu không phiền, tôi muốn thỉnh giáo Từ tiên sinh một chút về ý nghĩa sâu sắc nhất của đời người.” Diệp Thái Vi cười và ôm cổ anh, phả hơi nóng vào tai anh, lại đỏ mặt nói, “Nhưng tôi có một thỉnh cầu…”
“Bà Từ cứ chỉ giáo.” Từ Trạm ngoan ngoãn đón nhận sự chủ động của cô, bế cô lên tầng trên.
“Đừng có ở cái phòng lộn xộn như chuồng lợn của em!” Diệp Thái Vi bám chặt vào người anh, nói năng hùng hồn che đi vẻ xấu hổ.
Thấy chưa, không phải là không biết xấu hổ sao? Không phải là bằng bất cứ giá nào sao?
Luyến tiếc trinh tiết không làm được đàn bà! Luyến tiếc vợ đẹp không làm được lưu manh!
“Chuẩn tấu.” Từ Trạm nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn người con gái của mình nằm trên giường mình, đời này thật viên mãn.
Chương 28
Bạn bè của Diệp Thái Vi không nhiều,