80s toys - Atari. I still have
Nếu thời gian có tên

Nếu thời gian có tên

Tác giả: Cốc Hựu Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324080

Bình chọn: 8.5.00/10/408 lượt.

hành lang, Điền Văn tỏ vẻ đáng thương ghé sát vào Từ Trạm: “Này, bây giờ tôi mới phát hiện ra cô nàng này có “tài vận” đấy nhá! Ông tinh mắt thật. Ông bổ sung cho tôi một chân nhé? Làm anh em với nhau bao nhiêu năm rồi, ông không đến nỗi đểu cáng không cho tôi một bát canh đấy chứ?”

Đây rõ ràng là một vụ làm ăn cực ổn!

Từ Trạm cười khẩy, lạnh lùng từ chối: “Cơ hội chỉ đến một lần, đợt sau quý ngài phải xin sớm.”

Giang Lạc thấy thế liền hả hê vỗ tay đôm đốp: “Phắn sang một bên chơi đi! Từ đầu Từ Trạm đã tìm tôi với ông, ai bảo ông bị mù mắt chó, tiền dâng đến trước mặt còn hẩy ra, giờ thì tức điên đi!”

“Nhưng mà ông nói chuẩn, cô nàng này nhìn là biết có “tài vận”! Không chỉ có tài vận, mà tôi còn cảm thấy cô ấy có tướng vượng phu, vừa quy củ lại vừa đặc biệt, quả thật là một cô gái tốt.” Giang Lạc kéo ghế lại gần, dùng bả vai huých Từ Trạm, “Ông nói xem, nếu như tôi theo đuổi cô ấy, có tính là tình văn phòng không?”

Nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng là một trong những ông chủ, đúng không?

Từ Trạm nhíu mày nhìn anh ta, ánh mắt sắc nhọn như có dao bay ra.

Giang Lạc không sợ chết, tiếp tục nói: “Không nói đùa đâu, dù sao thì phụ huynh cũng đang giục lấy vợ, mẹ tôi lại cực kỳ thích những cô gái vượng phu như thế, tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu…Từ Trạm, không ngại chuyện nhân viên thành chị dâu chứ?”

Từ Trạm không cười, chăm chú nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Ông cũng nói là cô ấy có tướng “vượng phu”, vậy ông nghĩ là tôi để yên cho ông chụp mũ xanh lên đầu tôi à?”

Cho nên…Chỉ Từ Trạm mới có thể là vị “phu” đó?

Điền Văn và Giang Lạc liếc nhau, cười một cách ma mãnh.

Chương 13

Những ngày kế tiếp, Diệp Thái Vi sống như một người vô cùng bận rộn.

Được ông chủ Từ Trạm và hai người kia hậu thuẫn, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến cô muốn có một “chướng ngại” để lấy cớ tạm dừng lại cũng không được.

Kể ra cũng lạ, cô vẫn nghĩ mình không học vấn không nghề nghiệp, công việc mấy năm qua cũng chỉ là để kiếm miếng ăn sau khi kinh tế gia đình lụn bại, tự nhận là không có tài năng gì đáng nói, kiến thức trống huếch trống hoác, muốn khởi nghiệp cũng khó. Nhưng sự thật thì ngược lại, sau khi cô triển khai kế hoạch, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, hiệu quả trông rõ, ngay chính cô còn phải kinh ngạc.

Xem ra, cái ông Freud* gì gì đó không nói linh tinh, những gì đã thấy từ khi còn nhỏ sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến một con người. Bao nhiêu năm nghe bố nói đến những phương pháp kinh doanh thành quen tai, cho dù đã lâu không dùng đến nhưng cũng sẽ không quên.

* Tên 1 bác sĩ tâm lý người Áo.

Thì ra, việc bố cô làm năm đó khiến cô cảm thấy thật dài dòng tẻ nhạt lại là một sự truyền dạy, bởi trong lòng ông luôn coi cô là đứa con gái quý giá nhất.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thái Vi là người chứ không phải cái máy, cho dù đầu óc có vận hành hết công suất, thì khả năng chịu áp lực vẫn có điểm cực hạn.

Nửa tháng sau, chịu sự tổng tấn công của mệt mỏi và “bà dì”, cô đã phải xin hàng, quay về căn hộ đã bỏ quên nhiều ngày để nghỉ bù.

Cô nằm lăn ra sô pha một lúc mới phát hiện một đống hành lý lớn ở góc phòng.

Tiểu Ngải ôm một bọc sách đi từ trong phòng ngủ ra, thoáng sửng sốt khi nhìn thấy cái xác nằm ngay đơ trên ghế, sau đó cười: “Tao còn tưởng trước khi đi không được nhìn mặt mày lần cuối cơ đấy.”

Từ sau khi cùng thất nghiệp, cả hai đều bận tối mày tối mặt. Trước tiên, Tiểu Ngải chơi bời xả láng một chặp, coi như để giải trừ hết những buồn bực vì thất nghiệp, sau đó mới lao đi tìm việc. Còn Diệp Thái Vi, ngay sau hôm thất nghiệp đã không thấy bóng dáng đâu. Mỗi lần Tiểu Ngải gọi điện cho cô, cũng đều chỉ nhe thấy giọng nói uể oải, ‘tao đang có việc, tối gọi lại cho mày’. Cuối cùng, sau mười lăm cái buổi tối, cô cũng chưa gọi lại lấy một lần.

Dù sao cũng là đồng nghiệp mấy năm, lại sống cùng nhà, Tiểu Ngải cũng có hiểu một chút về tình hình của Diệp Thái Vi. Cho dù Diệp Thái Vi ít tâm sự chuyện trong nhà với cô, nhưng Tiểu Ngải có thể đoán được đôi ba phần sự thật thông qua lời nói của cô nàng kia.

Sự thật ấy là, thất nghiệp đối với người khác cũng chỉ như một đoạn thung lũng nhỏ trải trên đường đời, nhưng đối với một người mà tài khoản ngân hàng không bao giờ vượt quá một nghìn đồng như Diệp Thái Vi, thì có nghĩa là chết đói. Hơn nữa, còn là cả nhà chết đói.

Cho nên, Tiểu Ngải gần như không mấy tò mò về sự lặn mất tăm của cô nàng kia.

Diệp Thái Vi ngồi dậy, đè lên vùng bụng dưới đang âm ỉ đau, thều thào hỏi: “Mày định…về à?”

Tiểu Ngải là người ngoại tỉnh, tốt nghiệp xong liền ở lại đây làm việc, người nhà cô ấy vẫn luôn muốn cô ấy về quê phát triển sự nghiệp. Bây giờ thất nghiệp rồi, tìm việc mới lại không thuận lợi, vừa hay không phải suy nghĩ nhiều, cô ấy dứt khoát quay về.

Tiểu Ngải rót cho cô một cốc nước nóng, ngồi xuống cạnh cô, thoải mái nói: “Ừ, chỗ này không thu nạp mình, tất sẽ có chỗ khác; không chỗ nào thu nạp, đành phải quay về nhà thôi.”

Diệp Thái Vi vốn định cười, nhưng cơn đau âm ỉ khiến cô nhíu chặt mày, hít sâu một hơi: “Ss