
bóng đêm. Chiều nào cũng thế, cứ tan ca là cô lại hớt hải đến chỗ Từ Trạm điểm danh, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt tò mò và kinh ngạc của Tiểu Ngải.
Dù sao thì hai người cũng ở cùng nhau mấy năm, Tiểu Ngải biết cuộc sống của Diệp Thái Vi rất đơn giản. Chỉ là đi làm rồi tan ca, thỉnh thoảng cùng bạn bè ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng chưa bao giờ về muộn như thế.
Đối mặt với sự thăm hỏi ân cần của Tiểu Ngải, Diệp Thái Vi chỉ có thể nói rằng mình đi làm thêm, cũng không giải thích cặn kẽ công việc đó như thế nào.
Nếu phải nói thật, thì công việc làm thêm của cô là “uống rượu, đánh bài, lê lết đi theo người ta làm con hầu”, như vậy thì đảm bảo là Tiểu Ngải sẽ nghĩ cô khoác lác.
Haiz, thói đời gì thế này, nói thật mà cũng thấy xấu hổ khi mở miệng.
Diệp Thái Vi khẽ đẩy đẩy Từ Trạm đang nhắm mắt dựa vào thành ghế salon, giữa căn phòng ầm ĩ, ghé tới bên tai anh nói: “Em nhờ công tử Mạnh nói lại với chủ nhà, tẹo nữa tài xế đến rồi chúng ta về, được không?”
Từ Trạm khẽ “Ừm” một tiếng, không biết là trả lời cô hay là rên vì cảm giác mệt mỏi khi say rượu.
“Tiểu Vi, boss nhà cô sắp gục rồi, cô xem rồi liệu mà làm đi.” Đột nhiên, Giang Lạc ngồi xuống ghế theo cách xuất quỷ nhập thần, khiến Diệp Thái Vi kinh hãi giật nẩy mình.
“Cậu chủ Giang, tôi trốn thế rồi mà vẫn bị anh phát hiện là sao?” Diệp Thái Vi khổ sở đỡ gáy, miễn cưỡng nhận lấy cốc rượu Giang Lạc đưa.
Không phải là cô muốn kêu ca gì, nhưng tên Giang Lạc này đúng là bụng dạ hẹp hòi. Từ sau lần chơi bài domino trước, cứ gặp cô ở các quán rượu là anh ta lại có cái điệu bộ ấy. Nếu không dè chừng Từ Trạm, chắc chắn anh ta đã ném cô vào thùng rượu cho hả giận rồi.
Từ Trạm vốn đã say đến mức mơ màng, đột nhiên lại trợn mắt nhìn Giang Lạc, “Tiểu Vi là để cho ông gọi à?”
Giang Lạc sửng sốt, liền thốt lên: “Thế cho ai gọi?”
Đáng tiếc, Từ Trạm không thèm để ý đến anh ta, nói xong câu kia là lại cau mày rồi nhắm chặt mắt.
Diệp Thái Vi hoảng sợ nhìn Từ Trạm, rồi lại quay sang nhìn Giang Lạc, cười khan giải thích: “Anh ấy say rồi…”
Kỳ thực, cô cũng không biết mình phải giải thích gì, nói chung là mấy hôm nay Từ Trạm là lạ, khiến cô cũng có chút bất bình thường.
Giang Lạc không hỏi nhiều, chỉ chạm cốc với cô rồi nhe răng cười: “Đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý săn cô đâu. Chẳng qua, tôi với Từ Trạm tốt xấu gì cũng là bạn bè, cũng nên quan tâm đến người bên cạnh cậu ta một chút.”
Thật ra, điều anh ta tò mò là quan hệ giữa cô và Từ Trạm, nhân thể bắn một mũi tên về phía người đã khiến anh ta thua đau đớn mà thôi.
“Tôi không hiểu lầm.” Dưới ánh mắt cương quyết của anh ta, Diệp Thái Vi miễn cưỡng uống một hơi cạn sạch cốc rượu, rồi dè dặt nhìn về phía cô nàng xinh đẹp đang đi về hướng này, “Nhưng mấy cô nàng bên cạnh anh thì hình như lúc nào cũng hiểu lầm.”
Giang Lạc nhìn theo ánh mắt cô, sau đó nở nụ cười ngả ngớn: “Yên tâm, cô ấy không có cơ hội đến gần cô đâu.” Nói xong, anh ta đứng dậy đi về phía cô bạn gái, chặn cô nàng cách Diệp Thái Vi ở khoảng cách đúng năm thước.
Diệp Thái Vi thấy thế liền hiểu ngay, đại khái là, lần sau sẽ chẳng được gặp lại cô nàng ấy nữa, không khỏi thở hắt ra một hơi.
Trước đây, ấn tượng của Diệp Thái Vi về Giang Lạc cũng chỉ từ báo chí hay những lời đồn đại, gần đây được theo Từ Trạm đi đây đi đó, cô mới chính thức quen người này – trên cơ bản là, mỗi lần dẫn một cô theo, không bao giờ trùng lặp.
Lúc này, Diệp Thái Vi mới hiểu vì sao Ninh Hinh lại hiểu nhầm rằng anh ta sẽ cầu hôn mình. Chỉ vì cô ta là người duy nhất được Giang Lạc dẫn theo trong ba tháng liên tiếp.
Cũng may trước đó cô đã căn cứ vào lời của Từ Trạm để ra quyết định, không nhận đơn hàng của Ninh Hinh, nếu không, người phải nhận một tá chuyện xui xẻo từ Tưởng Ninh Hinh đã là cô rồi.
Rốt cuộc thì tài xế của Từ Trạm cũng đến, Diệp Thái Vi vội vàng đỡ anh xuống tầng dưới.
Vừa ra đến cửa đã lại chạm mặt Giang Lạc.
“Về à? Đã chào chủ tiệc chưa?”
Diệp Thái Vi chật vật đỡ Từ Trạm, vừa thở phì phò vừa nói: “Nhờ công tử Mạnh giải thích giúp rồi.”
Giang Lạc dựa vào tường, cười cười nhìn hai người: “Sao cô không tự nói?”
Diệp Thái Vi lơ đễnh nói: “Tôi là a hoàn được Từ Trạm trả tiền để đi đỡ rượu, làm gì có phúc phần đi nói chuyện thay anh ấy. Tôi biết cái gì gọi là danh bất chính ngôn không thuận, không làm chuyện gì không rõ ràng.”
“Cô đúng là lạ thật đấy, rõ ràng không giống bọn tôi, nhưng lại cực kỳ hiểu quy tắc trò chơi của bọn tôi.” Giang Lạc vô thức đưa tay vuốt cằm, trong mắt nổi lên quầng sáng lạ thường, “Từ Trạm dùng tiền để cô đỡ rượu, nhưng cậu ta lại uống nhiều hơn cả cô…Diệp Thái Vi, rốt cuộc cô là ai? Còn nữa, rốt cuộc giữa hai người là quan hệ gì?”
Cuối cùng cũng hiểu tại sao người này lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, thì ra là tò mò linh tinh.
“Tôi chỉ làm chân tiểu dân thôi, quan hệ với Từ Trạm còn thuần khiết hơn hoa sen trắng.” Diệp Thái Vi thở dài, “Cậu chủ Giang, còn nhiều thời gian, vấn đề này để nghiên cứu sau được không? Tôi sắp không trụ được nữa rồi…”
Giang Lạc gật đầu, hài lòng cười: “Hy vọng cô nói được giữ lời được, có