Duck hunt
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 7.5.00/10/410 lượt.

ối ra vào dưới ánh đèn mờ ảo, ông nghe thấy tiếng Nathalia hỏi :- Tại sao lại mười tháng vừa qua?- Tại vì bản năng cảnh sát là như thế. Tại sao cô quay lại?- Tại vì bản năng phụ nữ là như thế.- Cô thật tốt bụng.

– Tất cả phụ thuộc vào việc sau đó anh sẽ đưa tôi đi ăn tối ở đâu. Anh nghĩ là anh đã có một hướng rồi à?Ông cảm thấy hướng hiện tại có vẻ quá đơn giản. Ông muốn Nathalia gọi điện cho phòng điều phối xe tuần tra của thành phố và hỏi xem trong hồ sơ của họ có lưu trữ dấu vết gì từ một báo cáo đêm chủ nhật về một chiếc xe cứu thương không. “Bao giờ cũng có thể gặp may được”, ông nói. Nathalia nhấc máy điện thoại. Ở đầu bên kia dây nói viên cảnh sát trực thử tìm trên máy vi tính, nhưng không thấy một báo cáo nào cả. Nathalia yêu cầu anh ta mở rộng phạm vi tìm kiếm ra cả vùng, nhưng màn hình máy vi tính vẫn im bặt như cũ. Viên cảnh sát trực lấy làm áy náy, nhưng không có một chiếc xe cứu thương nào là đối tượng của một vụ vi phạm pháp luật hay bị kiểm tra vào đêm chủ nhật sang ngày thứ hai cả. Cô yêu cầu anh ta báo cho biết mọi thông tin mới liên quan đến chuyện này rồi dập máy.

– Tôi rất tiếc, họ chẳng có gì cả.

– Thế thì tôi sẽ đưa cô đi ăn tối, vì các nhà băng sẽ chẳng cho ta biết gì tối nay đâu

Họ đên quán Perry và ngồi vào gian phòng có cửa mở ra ngoài phối.George nghe Nathalia một cách lơ đãng, thả cái nhìn bồng bềnh xuyên ra ngoài cửa kính.

– Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ,George nhỉ?- Đó là loại câu hỏi không bao giờ nên đặt ra,cô bé ạ.

– Tại sao vậy?

– Khi người ta yêu, người ta không tính.

– Bao lâu rồi?

– Đủ để cho cô dung thứ được tôi,chưa đủ để cho cô không chịu nổi tôi!- Không còn lâu hơn thế nhiều!- Chuyện các bệnh viện tư có vẻ như không ăn nhập mấy.Tôi vấp phải vấn đề động cơ, có lợi ích gì ở đây?

– Anh đã gặp bà mẹ chưa?- Chưa, sáng mai mơi gặp.

– Có thể đó là bà ta, bà ta đã chán ngấy đi đến bệnh viện.

– Đừng có nói ngớ ngẩn thế, không thể là người mẹ được, như vậy quá mạo hiểm.

– Tôi muốn nói là có thể bà ấy muốn chấm dứt cho xong. Ngày nào cũng phải đến nhìn con mình trong tình trạng này. Đôi khi người ta phải muốn thôi điều đó đi còn hơn chấp nhận ý nghĩ về cái chết.

– Thế cô có thấy người mẹ nào dựng lên một cú như vậy để giết con gái mình không?

– Không, anh có lý, như vậy thì quá điên rồ.- Không có động cơ thì ta không thể tìm ra được.

– Vẫn còn hướng các bệnh viện tư của anh đấy.- Tôi nghĩ đó là ngõ cụt, tôi không cảm thấy gì ở đây cả.

– Tại sao anh nói thế? Lúc trước anh muốn tôi ở lại làm việc cùng anh tối nay cơ mà!

– Tôi muốn cô ăn tối với tôi hôm nay đấy chứ! Tại vì việc này quá rõ ràng. Bọn chúng sẽ không thể tiếp tục được, tất cả các bệnh viện trong vùng sẽ rất cảnh giác, và tôi không nghĩ giá của một cơ thể duy nhất đáng để phải liều, bao nhiêu tiền một quả thận nhỉ?

– Hai thận, một gan, một lá lách, một tim, tất cả có thể được chừng một trăm năm mươi nghìn đôla.

– Thế thì đắt hơn ở hàng thịt đấy chứ!

– Anh thật là kinh tởm

– Cô thấy không, điều đó cũng không hợp lý, đối với một bệnh viện đang gặp khó khăn thì một trăm năm mươi nghìn đôla chẳng thay đổi được gì hết. Đây không phải là chuyện tiền bạc.- Có thể đó là chuyện cần dùng.

Cô trình bày ý của mình: một người có thể sống hay chết tuỳ thuộc vào việc có tìm được một bộ phận cơ thể phù hợp hay không. Có người chết do không thể kiếm được kịp thời một quả thận hay một lá gan mà họ cần. Một người có đủ năng lực tài chính có thể trả tiền thuê bắt cóc một bệnh nhân hôn mê vô vọng để cứu con họ hay cứu chính họ. Pilguez cho rằng hướng này phức tạp nhưng có cơ sở. Nathalia không thấy thuyết của cô phức tạp ở chỗ nào. Nó phức tạp với Pilguez. Một hướng như vậy sẽ mở rộng đáng kể danh sách những kẻ bị tình nghi, họ sẽ không nhất thiết đi tìm một kẻ tội phạm nữa. Để sống được hay để cứu sống con mình, nhiều người có thể bị cám dỗ bởi việc loại bỏ một người đã được công nhận là chết về mặt lâm sàng. Tác giả có thể tự cảm thấy được gột sạch khỏi khái niệm giết người, khi xét đến mục đích cuối cùng của hành động của mình.- Anh nghĩ là phải đi tất cả các bệnh viện tư để nhận diện một bệnh nhân kinh tế khá giả đang đợi ghép một bộ phận à? – Cô hỏi.

– Tôi không mong thế vì đó là một việc công phu trong một lãnh vực nhạy cảm.

Máy điện thoại di động của Nathalia reo lên, cô xin lỗi và nhấc máy, nghe chăm chú, ghi lại trên khăn trải bàn, và cám ơn nhiều lần người đối thoại của mình.

– Ai thế?

– Anh chàng trực ở phòng điều phối, người mà tôi gọi điện cho lúc nãy ấy.

– Thế có chuyện gì?

Nhân viên điều phối đã nảy ra ý nhắn tin cho các xe tuần tra ban đêm, chỉ cốt kiểm tra xem có đội nào thấy gì đáng nghi ngờ ở một xe cứu thương, nhưng không đáng ghi lại vào biên bản không.- Thế rồi sao?- Vậy là anh ta đã có một sáng kiến rất hay, vì có một xe tuần tra đã giữ lại rồi theo dõi một xe cứu thương kiểu từ hồi sau chiến tranh, cái xe này cứ lượn đi lượn lại ở khu vực Green street, Filbert, Union street tối hôm qua.- Có vẻ hấp dẫn đấy nhỉ, thế đội tuần tra nói gì?

– Nói rằng họ đã đi theo người lái xe cứu thươn