Insane
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 9.00/10/401 lượt.

c khi đi.

– Mày có chắc là sẽ ổn cả không?- Chắc chắn.

– Vậy thì tao đi đây.

– Paul!

– Gì?- Cảm ơn về tất cả những cái mày làm.

– Có gì đâu.

– Có chứ, nhiều lắm chứ, mày đã phải chịu bao nhiêu mạo hiểm vì tao, trong khi chưa hiểu rõ hẳn mọi việc, chỉ vì sự trung thành và tình bạn mà thôi, như vậy là rất nhiều, và tao biết điều đó.

– Tao biết là mày biết. Thôi, tao đi đây, nếu không bọn mình lại khóc tong tong mất. Nhớ giữ gìn sức khỏe và báo tin đến cơ quan cho tao nhé.

Những lời hứa hẹn tuôn ra, và chiếc Saab nhanh chóng mất hút sau quả đồi. Lauren bước ra bậc thềm.

– Nào – Cô nói – ta đi một vòng quanh khu nhà chứ?

– Bên trong hay bên ngoài trước- Trước hết chúng ta đang ở đâu?

– Em đang ở trong ngôi nhà của Lili.

– Lili là ai?

– Lili là mẹ anh, chính ở đây anh đã lớn lên một nửa thời thơ ấu của mình.- Mẹ anh mất lâu rồi à?

– Lâu lắm rồi.

– Và chưa bao giờ anh trở lại đây cả?

– Chưa bao giờ.

– Tại sao?- Vào nhà đi! Ta sẽ nói chuyện đó sau, khi nào xem nhà xong đã.

– Tại sao? – Cô hỏi vặn.

– Anh quên mất rằng em cứng đầu cứng cổ như một con la. Tại thế đấy!

– Có phải em đã khiến anh trở lại nơi này không?

– Em không phải là hồn ma duy nhất của đời anh – Anh nói bằng một giọng dịu dàng.

– Anh phải trả giá đắt khi trở lại đây.

– Nói như vậy là không chính xác, có thể coi là điều đó quan trọng đối với anh.

– Và anh đã làm như vậy vì em?- Anh làm điều đó vì đã đến lúc cần phải thử.

– Thử làm gì?- Mở chiếc vali nhỏ màu đen.

– Anh vui lòng giải thích cho em về cái vali nhỏ màu đen chứ?

– Đó là những kỷ niệm.

– Anh có nhiều kỷ niệm ở đây?

– Gần như là tất cả. Đây là nhà anh mà.

– Thế sau khi ở đây thì sao?

– Sau đó anh đã cố làm sao ọi thứ trôi qua thật nhanh, sau đó anh đã tự lớn lên rất nhiều

– Mẹ anh chết đột ngột à?- Không, mẹ anh chết vì bệnh ung thư, mẹ anh biết điều đó, chỉ có đối với anh là chuyện đó xảy ra quá nhanh thôi. Đi theo anh, anh sẽ dẫn em ra thăm khu vườn. Hai người đi ra bậc thềm, và arthur dẫn Lauren đến tận chỗ bờ biển tiếp giáp với khu vườn. họ ngồi xuống mép đá.

– Nếu em biết được anh đã ngồi ở đây bao nhiêu giờ với mẹ anh, anh đếm những ngọn sóng và đánh cuộc với mẹ. Hai mẹ con thường đến xem mặt trời lặn. Nhiều người ở đây ra bãi biển buổi tối, chừng nửa giờ, để xem cảnh này. Mỗi ngày cảnh tượng lại có một vẻ khác. Do nhiệt độ của biển, của không khí, do đủ mọi thứ mà màu sắc của bầu trời không bao giờ giống nhau. Cũng như ở thành phố, mọi người về nhà xem chương trình thời sự trên ti vi vào những giờ cố định, ở đây thì dân chúng đi ra xem mặt trời lặn, đó đã thành một tục lệ rồi.

– Anh sống ở đây lâu không?

– Hồi ấy anh là một chú nhóc con, anh được mười tuổi thì mẹ anh mất.

– Tối nay anh chỉ cho em xem mặt trời lặn nhé!

– Đó là một nghĩa vụ ở đây – Anh mỉm cười nói.

Sau lưng họ, ngôi nhà bắt đầu rực lên trong ánh sáng ban mai. Lớp sơn ở mặt ngoài phía trông ra biển đã bị hư hại, nhưng nhìn chung ngôi nhà đã kháng cự tốt với tháng năm. Từ ngoài nhìn vào, không ai có thể tin được rằng nó đã ngủ một giấc dài như vậy.

– Nó đã chống chọi tài đấy chứ? – Lauren nói.- Antoine đã chăm chút ngôi nhà như một kẻ ương gàn. Làm vườn, sửa chữa đồ đạc, câu cá, trông trẻ, gác nhà, đó là một nhà văn không thành đạt mà mẹ anh đã đón về. Trước khi bố anh bị tai nạn máy bay, đó là một người bạn của bố mẹ anh. Anh cho rằng bác ấy luôn luôn yêu mẹ anh, ngay cả khi bố anh còn đó. Anh ngờ rằng cuối cùng họ đã trở thành tình nhân, nhưng đó là mãi về sau. Bác ấy ở trong tâm tư mẹ anh khi bà còn sống, mẹ anh ở trong tâm tư bác ấy của những năm để tang. Cả hai người đều ít nói, ít ra là những khi anh thức, nhưng họ vô cùng đồng điệu. Họ hiểu nhau từ cái nhìn. Trong sự yên lặng chung của họ, họ chữa lành tất cả những bão táp của đời mình. Giữa hai người ấy có sự bình thản đến kinh ngạc. Cứ như là cả hai đều đã thề không bao giờ biết đến tình cảm tức giận hay nổi loạn nữa.

– Cuối cùng ông ấy thế nào?

– Khép mình lại trong phòng làm việc, nơi đặt cơ thể Lauren bây giờ, ông đã sống thêm được mười năm sau Lili. Antoine đã dùng phần cuối của đời ông vào việc bảo dưỡng ngôi nhà. Lili đã để lại tiền cho ông, đó là phong cách của bà, dự kiến trước mọi điều, ngay cả điều không thể dự kiến được. Về mặt đó, Antoine giống bà. Ông mất ở bệnh viện vào đầu một mùa đông. Một buổi sáng nắng và se lạnh, ông tỉnh dậy trong người mệt mỏi. Khi đang tra dầu vào bản lề ở cổng, một cơn đau âm ỉ len lỏi vào ngực ông. Ông đi lại giữa hàng cây để lấy thêm không khí mà đột nhiên ông cảm thấy thiếu vô cùng. Cây thông già mà dưới bóng nó ông thường ngủ trưa vào mùa xuân và mùa hè đã đón nhận ông dưới những cành của nó, khi ông ngã và không thể gượng lại được. Bị cơn đau quật ngã, ông đã bò đến tận nhà và gọi hàng xóm đến giúp. Được chở đến phòng cấp cứu Monterey, ông đã tắt thở tại đó vào ngày thứ hai sau. Có thể nghĩ rằng ông đã chẩun bị trước cho sự ra đi của mình. Khi ông mất, công chứng viên của gia đình đã liên lạc với Arthur để hỏi xem anh cần phải làm gì với ngôi nhà.

– Ông ta bảo anh ông ta sững