pacman, rainbows, and roller s
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323955

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

ày cũng tin câu chuyện của mày.

– Tất nhiên là tao tin chứ, sao mày lại nói thế?

– Tại vì mày vừa mới đỏ mặt lên. Tao chưa bao giờ thấy mày đỏ mặt cả.

Rồi anh nói tiếp, vẻ huênh hoang: “Thưa cô gái mà chúng tôi sắp đánh cắp cơ thể, nếu quả thực là cô ở đây, tôi muốn nói với cô rằng thằng bạn tôi nó bám dai lắm đấy, trước kia tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy cả!”

– Im mồm và lái xe đi.

– Tao sẽ tin vào câu chuyện của mày vì mày là bạn tao và mày không cho tao được lựa chọn. Nếu tình bạn không phải là cùng nhau chia sẻ mọi chuyện điên rồ thì thử hỏi nó là cái gì? Thôi, bệnh viện của mày đây rồi.- Abott và Costello! – Lauren nói, phá vỡ sự im lặng của mình, vẻ mặt tươi rói.

– Tao lái xe đi đâu bây giờ?- Đi về phía xe cấp cứu và đỗ xe. Bật đèn xoay lên.

Cả ba xuống xe và đi về phía thường trực, nơi có một cô y tá đang chào họ.

– Các anh mang gì đến cho chúng tôi đấy? – Cô nói.

– Không có gì cả, chúng tôi đến mang một người đi – Arthur trả lời bằng một giọng đầy quyền hành.

– Người nào vậy?

Anh tự giới thiệu là bác sĩ Bronswick, anh đến để nhận về điều trị một bệnh nhân tên là Lauren Kline, cần phải chuyển viện tối nay. Ngay lập tức cô ý tá đòi xem những giấy tờ chuyển viện. Arthur chìa ra cho cô một tập giấy tờ. Cô làm vẻ mặt khó đăm đăm, sao họ lại đến vào lúc đổi ca như thế này cơ chứ! Phải mất nửa tiếng mới xong được chuyện này, mà năm phút nữa là cô hết phiên trực. Arthur xin lỗi, trước đó ở chỗ anh có nhiều bệnh nhân quá. “Chỗ tôi cũng vậy, tôi rất tiếc”, cô y tá nói tiếp. Cô chỉ cho họ phòng 505 ở tầng năm. Cô sẽ kí những giấy tờ của họ, cô sẽ về trước, để họ lại đây với xe cứu thương của họ, nhưng cô sẽ báo cho người trực ca sau biết. đây thực không phải là lúc làm việc chuyển viện! Arthur không thể nén được câu trả lời rằng không khi nào có thể coi là đúng lúc cả, “bao giờ cũng sớm quá hoặc muộn quá.” Cô y tá đành lòng chỉ đường cho họ.

– Tôi sẽ đi lấy băng ca – Paul nói để chấm dứt cuộc đôi co. – Tôi sẽ lên kia theo ông, thưa bác sĩ!

Cô y tá đề nghị được giúp họ với vẻ chẳng lấy gì làm mặn mà. Arthur khước từ sự trợ lực của cô và yêuc ầu cô lấy hồ sơ của Lauren ra và để vào xe cứu thương cùng với những giấy tờ khác.- Hồ sơ sẽ để lại đây, nó sẽ được chuyển qua đường bưu điện, anh cần phải biết điều đó chứ – Cô nói.Đột nhiên cô có vẻ do dự.

– Tôi biết, thưa cô – Arthur nhanh nhẹn trả lời – tôi chỉ nói về những kết quả xét nghiệm cuối cùng của bệnh nhân thôi, những hằng số, lượng hồng cầu, bạch cầu, kiểm tra khí trong máu, NFS (công thức máu), thể tích huyết cầu.- Anh xoay xở tài quá, – Lauren nói thầm – anh học tất cả những thứ ấy ở đâu?

– Anh xem ti vi – Arthur thì thào.Anh có thể xem những số liệu này ở trong phòng bệnh nhân, cô y tá ngỏ ý đưa anh lên đó. Arthur cám ơn cô và xin cô cứ kết thúc ca trực như giờ đã định, không có cô anh cũng xoay xở được. Hôm nay là chủ nhật, cô đáng được nghỉ ngơi. Paul vừa trở alị với chiếc băng ca bèn túm lấy tay ông bạn chí cốt của mình và nhanh nhẹn kéo bạn vào hành lang. Thang máy đưa cả ba người lên tầng năm. Khi cánh cửa thang máy vừa mở ra, Arthur quay sang nói với Lauren :

– Cho đến giờ thì mọi sự đều tốt đẹp.

– Đúng vậy! – Paul và Lauren đồng thanh trả lời

– Mày nói với tao hả? – Paul hỏi

– Nói với cả hai người.

Từ một căn phòng có một sinh viên ngoại trú trẻ măng lao vọt ra. Chạy đến chỗ họ, anh ta dừng phắt lại, nhìn chiếc áo blu của Arthur và túm lấy vai anh “Anh là bác sĩ à?” Arthur sửng sốt.

– Không phải, à mà đúng, đúng vậy, tại sao anh lại hỏi thế?- Xin anh theo tôi, tôi có một vấn đề ở phòng 508, ơn Chúa vì anh đến đúng lúc thế này!Chàng sinh viên y khoa chạy về phía căn phòng mà anh ta chạy ra lúc nãy.

– Ta phải làm gì bây giờ? – Arthur hoảng hốt hỏi.

– Mày hỏi tao đấy à? – Paul đáp lại, cũng có vẻ hết hồn như vậy.

– Không, tao hỏi Lauren!

– Ta đi thôi, không còn cách nào khác – Arthur cao giọng nhắc lại.

– Thế là thế nào, ta đi thôi à? Mày không phải là bác sĩ, có lẽ mày nên chấm dứt trò mê sảng của mày trước khi làm chết người.

– Cô ấy sẽ giúp chúng ta.

– A, giá mà cô ấy giúp được! – Paul vừa nói vừa giơ hai tay lên trời – Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?Cả ba người đi vào phòng 508. Chàng sinh viên ngoại trú đang ở bên đầu giường bệnh nhân, một y tá đang chờ anh ta, anh ta hốt hoảng nói với Arthur :- Ông ta tự nhiên bị loạn nhịp tim, đây là một bệnh nhân đái đường nặng, tôi không làm sao cho ông ta ổn định lại được, tôi mới đang học năm thứ ba thôi.

– Thế thì chẳng lợi lộc gì cho ông ta cả – Paul nói

Lauren rỉ tai Arthur :- Xé băng giấy chạy từ máy điện tim ra, và đọc cái giấy ấy sao cho em cũng có thể đọc được.

– Bật đèn trong phòng lên cho tôi – Arthur nói bằng một giọng uy quyền.

Anh đi sang phía bên kia giường và giật một phát để xé băng điện tâm đồ. Anh mở rộng băng giấy ra và quay lại nói thầm: “Thế này thì em có nhìn thấy không?”- Đó là loạn nhịp tâm thất, cậu này thật vô tích sự!

Paul lấy tay vuốt lên trán, dụi dụi mắt.- Tôi cũng thấy rõ đó là loạn nhịp tâm thất, thưa bác sĩ, vậy ta phải làm gì?

– Khô