
nh tĩnh, cô ấy cần được cấp cứu..
– Tai nạn ô tô…
Như sét đánh bên tai, Nguyên Thần Dạ ngây người…anh không thể lại mất cô thêm 1 lần nữa…
– Bằng mọi giá các người phải cứu sống cô ấy, nếu không. Tôi sẽ cho đóng cửa bệnh viện này…
– Vâng vâng….
– Thần dạ bình tĩnh, cô ấy đã được vào cấp cứu rồi, cậu đừng nóng vội như thế nữa…
Trong phòng phẫu thuật :
– Nhanh…nhanh…chuyền máu cho cô ấy…
– Nhóm AB đã hết thưa bác sĩ…
– Nguy rồi…nếu xẩy ra chuyện gì bệnh viện chúng ta bị đóng cửa mất…
– Tôi sẽ hỏi mọi người…
– Ai thuộc nhóm máu AB…
– Đã xảy ra chuyện gì….Nguyên Thần Dạ tóm lấy 1 bác sĩ chạy ra ngoài từ phòng phẫu thuật của Nguyên băng…
– Cô ấy mát máu nhiều quá, ngân hàng máu không đủ…?
– Máu gì ?
– AB…bác sĩ vừa nói vừa run cầm cập…
– Nhanh chóng lấy máu của tôi cho cô ấy…
– Nhưng…nhưng….
– Thần Dạ cậu vừa mất máu nhiều như vậy liệu có thể cho thêm nữa không…?
– Tôi không quan tâm, nếu không cứu được cô ấy, thì các người chờ chết đi…
Bác sĩ hướng Tống hạ Bình cầu cứu, nhận thấy được sự gật đầu của Hạ Bình, các bác sĩ nhanh chóng đưa Nguyên Thần Dạ đi lấy máu cho Nguyên băng…
– Thần Dạ, cậu vừa cho đi nhiều máu như vậy sao không nghĩ ngơi đi….còn tới đây làm gì…ở đây có tôi là được rồi…
– Tôi không sao…
– ngồi xuống đây đi…
thời gian lặng lẽ trôi đi…1h…2h…3…4h…thời gian trôi đi nặng nề…
sau 10h tiếng phòng mổ cũng được mở ra…
Mọi người thở phào nhẹ nhõm…
– Nguyên Tổng ca phẫu thuật rất thành công…chúc mừng…
Nguyên Thần Dạ nghe xong thì mỉm cười rồi ngất xỉu….
– Mau đưa anh ấy vào phòng cấp cứu…
– Thần Dạ cậu tỉnh rồi, cậu hôn mê cũng rất lâu rồi…
– Bao lâu…
– 2 ngày…
– Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân tạm thời chưa tỉnh được, còn cần thời gian để hồi phục ?
– Là bao lâu…?
– Cái đó còn tùy thuộc vào bệnh nhân nữa…sức khỏe cô ấy rất yếu…
– Chúng ta đi gặp Nguyên Băng thôi…
– Thần Dạ cẩn thẩn, vết thương cậu vẫn còn chưa lành đang rỉ máu kìa
– Tôi ổn….
Nhìn Nguyên Băng nằm im tren giường bệnh trắng xóa, khuôn mặt xanh xao kia, làm lòng anh đau thắt lại…lại thêm 1 lần nữa anh không bảo vệ được cô đặt cô vào vòng nguy hiểm…nếu lần này cô có mệnh hệ gì chắc anh không thể tự tha thứ cho mình….
Nguyên Băng, nhanh chóng tỉnh lại được chứ….
Thần Dạ, cô ấy sẽ ổn thôi…
Hạ bình ai đã làm chuyện này…
– Đình Uyên Nhi…cô ta đã lái xe đâm vào Nguyên Băng….
Ném toàn bộ những thứ trên bàn xuống , Nguyên Thần Dạ **** rủa…:
– khốn khiếp , Đình Uyên Nhi, tôi đã tha cho cô 1 lần vì cô là chị gái Nguyên băng nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn không chịu ngừng tay, vậy đừng trách Nguyên Thần Dạ này độc ác…
– Chúng ta tới gặp cô ta…
– Ai, Đình Uyên Nhi….
Đúng thế…
bước vào phòng bệnh của Uyên Nhi…Nguyên Thần Dạ dường như phát điên…trong khi Nguyên băng của anh sống chết không biết thì cô ta chỉ nhỡn nhơ bị nhẹ….Thần Dạ thật sự muốn giết cô ta ngay bây giờ…
– Nguyên Thần Dạ tôi cũng có vinh dự được anh tới thăm sao…cám ơn…
Tóm chặt lấy cánh tay Uyên Nhi, Nguyên Thần Dạ như bóp nạt cánh tay cô làm cô phải kêu lên…
– Anh muốn giết tôi sao…
– Nếu không muốn có lỗi với Nguyên băng tôi đã giết cô từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ nữa….
– Ha ha…Nguyên Thần Dạ, cảm giác nhìn người mình yêu nằm im bất động như thế nào…?Thú vị lắm phải không…?
– Đình Uyên Nhi nói cho cô biết…nếu cô ấy không tỉnh lại, thì tôi sẽ giết cô ngay tức khắc…
– Nguyên băng cô em gái tội nghiệp của tôi…thật là cao số, bao lần sống chết ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn thoát được thử xem lần này cô ta còn may mắn được nữa không…?
– Đình Uyên Nhi…cô là cầm thú sao…? Ngay cả em gái mình cũng không tha sao…?
– Tống Hạ bình…tôi chưa từng công nhận cô ta là em gái tôi…tôi hận…tôi chỉ mong cô ta chết ngay bây giờ cho khuất mắt tôi…
“Bốp”
– 1 cái tát như trời giáng cảu Nguyên Thần Dạ xuống mặt của Uyên Nhi, cô sững sờ…
– Nguyên Thần dạ,…anh…
– Uyên Nhi, cô đáng ra phải biết cám ơn trời đã sinh cho cô em gái, vậy mà…cô ấy hoàn toàn không biết có người chị gái như cô…?
– Không biết thật nực cười tất nhiên là không rồi, cô ta sung sướng nhưu 1 nàng công chúa còn tôi thì tận cùng của xã hội làm sao biết được chứ…?
– Không nhiều lời với cô…tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mạng sống của cô với tôi không là gì cả…nhưng đôi mắt của cô. rất có giá trị…và nếu cần tôi sẵn sàng lấy chúng từ cô..cô hãy nhớ đấy…
– Nguyên Thần Dạ anh thật tàn nhẫn…
– Cám ơn cho lời khen của cô, nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi không tàn nhẫn cả, với người như cô tôi càng thủ đoạn gấp trăm nghìn lần mới xứng đáng…
– Haha…Nguyên Thần Dạ, anh tưởng muốn lấy đôi mắt của tôi cho cô ta sao…?
– Tôi không bao giờ đồng ý…
– Tôi có nói qua cần sự đồng ý của cô sao…Đình Uyên Nhi…
– Được ….. Hạ Bình im lặng theo bước nGuyên Thần Dạ ra ngoài bỏ mặc Uyên Nhi ngẫn ngơ rồi cười sặc sụa trong phòng…
– Nguyên băng đã ba ngày rồi, bao giờ em mới tỉnh lại…em có biết anh lo lắng cho em lắm không…?
giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyên Thần Dạ…anh yếu đuối giây phút này, anh thật sự muốn có 1 vòng tay an ủi, anh muốn nói với cô rằng