Snack's 1967
Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 8.5.00/10/417 lượt.

một chậm rãi. Mùi vị của anh ngập tràn tứ phía. Lòng cô chợt cay xè. Thì ra con đường này cũng đã đến đoạn cuối rồi, mọi con đường nào rồi cũng có điểm kết thúc! Cảm giác được sự bất an của cô lẫn bàn tay nhỏ bé đang không ngừng du tẩu trên người mình, anh hít sâu một hơi, ghé vào tai cô: “Em không muốn ngủ phải không?” Cô không trả lời, chỉ xoay đầu, chặn lại miệng anh, đầu lưỡi mềm mại vươn vào bên trong, cùng anh chơi trò đuổi bắt. Ngập ngừng một giây đồng hồ, sau đó anh lập tức trở nên chủ động, tay nhanh chóng cởi chiếc áo choàng trên người cô, vuốt ve làn da nõn nà, làm dậy lên từng đợt lửa mãnh liệt. Môi anh bất giác trượt đến bờ ngực cô, nhấn nhá không rời. “A…” Tiếng rên rỉ không kềm nén được bật ra khỏi miệng cô, vang vọng trong căn phòng tối đen, tĩnh mịch. Động tác anh ngày càng cuồng nhiệt, như thể muốn bức ra những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của cô trong cơn thở dốc…

Cô rời giường rất muộn, lúc này anh đã đi ra ngoài, để lại một mẩu giấy nơi đầu giường: “Emdậy xong nhớ ăn sáng, uống thuốc nhé!” Nỗi chua xót quen thuộc lại dâng lên trong lòng, cô lắc đầu, từ từ ngồi dậy. Tắm rửa, thay đồ, bước xuống lầu, cô mới biết dì Trương đã đến. Thấy cô xuống, bà vội vàng chạy tới: “Sao cô lại xuống đây! Cậu Giang nói cô bệnh, kêu tôi hôm nay qua chăm sóc cô.” Thường thì thứ Bảy, Chủ nhật, dì Trương được nghỉ. Cô ngồi xuống: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ bị cảm một xíu thôi.” Dì Trương bưng tới một chén cháo trắng và mấy đĩa thức ăn: “Cậu Giang đã kêu tôi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, cô ăn đi. Còn có cả thuốc nữa, cậu ấy dặn tôi nhất định phải xem cô uống.” Thì ra anh cũng biết cô sợ nhất là uống thuốc, từ trước tới giờ có thể trốn được thì nhất định cô sẽ trốn.

Tối hôm qua không ăn uống gì, lại phải đi bộ từ trạm xe bus về mất một đoạn khá dài nên hiện giờ cô rất đói bụng, ăn liền hai chén cháo. Ăn xong, lại uống hết số thuốc dì Trương đưa cho. Vừa đặt chén xuống, hệt như có thần giao cách cảm, anh đã gọi điện sang: “Em đỡ hơn chút nào chưa?” Cô nhỏ nhẹ ừ một tiếng. “Vậy em nghỉ ngơi nhiều một chút, chiều anh sẽ về.” Ừ xong, cô cúp máy.

Đứng trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết không ngừng rơi xuống, cô thấy thời gian trôi thật nhanh, nhưng cũng lại chậm vô cùng. Đã từng có một mùa đông tuyết rơi, hai người rúc trên giường cùng trải qua những ngày giá rét, nhớ lại mà cảm thấy như mới ngày hôm qua. Lại có một mùa đông, hai người cùng ở trấn cổ quê cô, ăn lẩu nóng giữa trời gió rét, anh hứng thú nói như vậy thật là đặc sắc. Thì ra mọi chuyện đã qua lâu đến vậy rồi, lâu đến dường như cô cũng quên mất.

Đưa tay mở cửa sổ ra, gió bắc ào ào thổi vào, quất vào mặt đau rát, không chỉ lạnh trên mặt mà dường như cả trong lòng cũng rét run lên. Lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng cả người cô giờ đây lại tỉnh táo đến dị thường.

CHƯƠNG 25

“Cậu có biết Tống Tinh Linh không?” Cô nhìn dòng xe như nước bên ngoài cửa sổ. Giữa một chiều mùa đông không khí trong lành, ngồi trong một quán cà phê ngắm người xe qua lại, nghe độc tấu dương cầm thì quả là hưởng thụ.

Phính Đình ưu nhã uống một ngụm cà phê, đặt ly xuống rồi mới đáp: “Không phải Tống Linh Linh mới từ Mỹ về đó chứ? Cô nàng này gần đây rất nổi danh, có bằng cấp, có gia thế, lại có sắc đẹp, không gây xôn xao sao được!” Bóng dáng cô ta liên lục xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao. Thủ đô này tuy lớn nhưng cũng thật nhỏ, đi đâu cô cũng gặp Tống Linh Linh.

Đến cả Phính Đình cũng nói vậy, xem ra cô ta cũng rất khá. “Có lúc mình nghĩ, mình và anh ấy rốt cuộc là gì của nhau? Anh ấy rốt cuộc thật lòng với mình được bao nhiêu?” Thấy Phính Đình đag chăm chú nhìn mình, cô nhún vai nói tiếp: “Nhưng rồi cũng chẳng tìm được đáp án.” Anh thậm chí còn chưa từng nói yêu cô.

Phính Đình nói như vừa an ủi, lại như pha chút ngưỡng mộ: “Cậu đó, có phúc mà không biết mình có phúc. Anh ấy đã vì cậu mà từ bỏ cả rừng mỹ nữ rồi, còn chưa thấy đủ sao? Cậu không biết trước kia Giang Tu Nhân như thế nào đâu, vậy mà bây giờ trông anh ấy hệt như người đàn ông đã có gia đình rồi ấy. Cậu còn muốn anh ấy thế nào nữa?” Đàn ông mà chịu cột chặt mình vào một chỗ, không nghi ngờ gì là anh ta yêu ghê gớm lắm rồi, bởi có mấy người làm được như thế đâu, bên ngoài là cả một thế giới đang hấp dẫn gọi mời kia mà! Có nhiều khi không hứa hẹn gì cũng lại là một kiểu hứa hẹn, bởi đã quá yêu nên sợ hứa rồi sẽ không thực hiện được, chẳng thà lấy hành động ra chứng minh.

Phính Đình bỗng nhiên ngừng lại. Theo ánh mắt bạn, Tử Mặc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với đôi mắt rất sáng và những đường cong duyên dáng, trên người toàn đồ hiệu Chanel đang đi về phía này, có lẽ là có hẹn với bạn. Thấy Phính Đình, cô nàng mỉm cười thay cho lời chào, đi lướt qua, để lại một làn gió thơm ngát. Mặt Phính Đình đầy vẻ kinh ngạc, Tử Mặc cất tiếng hỏi: “Cậu biết cô ấy à?” Khóe miệng cô bạn khẽ cong lên, nửa cười nửa không nói: “Thảo nào người ta nói ngày đừng nhắc người, đêm đừng nhắc quỷ. Cậu biết cô ấy là ai không, chính là Tống Linh Linh mà chúng ta vừa nói đấy!”

Tử Mặc hơi ngạc nhiên, vội nhìn lại hướng Tống Linh Linh vừa đi, nhưng