Old school Easter eggs.
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326894

Bình chọn: 7.5.00/10/689 lượt.

n lỗi… tại.. vội quá. Em có bị u đầu không?

Tùng quan tâm sốt sắng, chỉ thiếu điều nắm tay con bé bắt đi bệnh viện kiểm tra. May là nụ cười ngọt như mía lùi của cô bé đã trấn an nó. Không thì…

– Không… không sao.

Phương Đan bẽn lẽn. Thực ra cô bé cũng thấy mình có lỗi một phần vì núp sau bức tường, mãi mới ló đầu ra làm người ta không kịp phản ứng. Nếu không vì cúp học theo anh hai, cô bé chắn chắn không phải thập thò trước cửa nhà mình rồi. Nhìn anh chàng đối diện lo lắng cho mình thái quá, cô bé suýt phì cười.

– Anh trông quen quen. Hình như em gặp ở đâu đó rồi thì phải…!

– Ừm, anh là Thanh Tùng.

Chớp mắt hai cái liền, Phương Đan lại cười trừ khiến Tùng cảm thấy

– Anh là em trai Thanh Phong.

Chỉ cần nhắc đến Thanh Phong là y như rằng đôi lông mày Phương Đan giãn ra. Rõ ràng là nó được biết đến chỉ qua ông anh, thế có buồn không cơ chứ.

– Tất nhiên em biết anh là em của anh Phong. Chỉ có điều lần đầu mới nghe tên nên hơi lạ thôi.

– Em nói là biết anh á?

Phương Đan gật đầu.

– Hồi năm ngoái em có gặp anh một lần, nhớ không?

Tất nhiên là Tùng nhớ, nhưng lòng nó lâng lâng đến nỗi chẳng thốt lên nổi một câu xác nhận. Mặt thì hớn hở mà miệng cứ đơ ra chẳng khác gì thằng ngố.

Có tiếng kẹt cửa phía sau. Nhanh nhẹn, Phương Đan kéo tay Tùng nấp sau bức tường. Bị con gái chủ động nắm tay, tim Tùng như lọt ra ngoài.

– Má em đó – cô bé khẽ khàng, mắt dõi về phía người phụ nữ đang đóng cổng chuẩn bị ra ngoài.

– Ừm… – Tùng lấy lại giọng nói của mình – nhưng sao em phải trốn má?

– À – cô bé chỉ cặp đi học phía sau lưng – em trốn về. Tại vì thấy anh Hy và Quỳnh Chi đều bỏ về giữa chừng nên em không yên tâm.

Chậc! Thằng nhóc cúp học nhưng không về nhà thì chắc chắn là đến chỗ Hoài Thư rồi. Chuyện này nó cũng đoán ra. Chẳng qua việc ghé nhà kiểm tra chỉ là một cái cớ.

– Em cũng không biết Phục Hy đi đâu à?

Phương Đan lắc đầu. Đôi mắt buồn lộ vẻ lo lắng khiến máu anh hùng trong Tùng lại nổi lên.

– Anh có biết anh ấy đi đâu không?

Có phải Tùng tưởng tượng ra, hay đôi mắt Phương Đan thật sự long lanh? Cứ như nếu nó phũ phàng trả lời không thì những giọt nước kia sẽ rơi xuống.

– Em lo cho Hy lắm. Anh ấy cứ đánh nhau rồi bị thương, má lại lo…

– Anh biết, nhưng mà…

– Thật không? Anh dẫn em đến chỗ đó được không?

Vế sau còn chưa nói xong, có muốn tiếp tục thì cũng muộn rồi, khi mà trước vẻ “tha thiết” của Phương Đan, Tùng đã gật đầu cái rụp. Ai bảo con trai nhà Trịnh-Thanh không dễ dụ chứ!

– Em sẽ gọi bọn đàn em đã.

Thắng định rút điện thoại ra nhưng Danh đã ngăn lại.

– Không cần đâu. Anh sẽ giải quyết chuyện này một mình, nếu cậu không muốn tham gia.

Anh nói rất nhanh rồi quay đi. Đây không phải là phong cách làm việc của đại ca mà nó thường biết. Danh lúc nào cũng cẩn thận. Nếu không suy nghĩ kĩ, chắc chắn anh sẽ không đưa ra một quyết định bất thường như thế.

– Nhưng tụi nó khá đông.

Không có bất kì phản ứng nào của Danh, Thắng lẳng lặng dắt xe vào một góc khuất tít phia trong con đường hẻm cạnh khu nhà hoang. Xong nó trở ra, xắn áo gọn gàng, buộc giày thật chặt.

– Sẵn sàng chưa?

– Em đã chuẩn bị giây phút này từ lâu lắm rồi.

Danh khẽ gật đầu, chẳng biết là anh đang buồn bã hay phấn khởi nữa.

– Nhiệm vụ đơn giản thôi – Danh lên tiếng khi cả hai chui qua cánh cửa sắt rỉ sét thủng lỗ chỗ để vào khu xưởng cũ bỏ hoang – Cậu đi tìm Hoài Thư, anh sẽ gặp mấy đứa kia.

– Không, để em đi gặp tụi nó. Dù sao việc này cũng do em chủ ý gây ra.

– Đây là mệnh lệnh đấy.

– Anh tưởng lúc nào em cũng nhất nhất nghe theo mệnh lệnh sao?

Thắng nói với vẻ bướng bỉnh khó chịu. Nó đâu phải là đứa trẻ ranh lúc nào cũng để đại ca phải lo lắng.

Danh đưa tay gạt đám cỏ lau quá đầu người chắn giữa anh và Thắng.

– Cậu nên đi gặp Hoài Thư thì hơn.

– Là vì cô bé đó sao.

Khẽ gật đầu, Danh vỗ lên vai Thắng hai cái rồi rẽ bên trái, mất hút sau đám cỏ rậm rạm.

– Chị! – Thằng đàn em khẽ ra hiệu cho đứa con gái. Nó thôi dựa lung vào bức tường tôn xiêu vẹo. Điếu thuốc trên miệng bị phun ra xa, ngay lập tức tắt ngúm vì cái dụi chân phũ phàng.

– Chào.

Nó giơ một tay lên, nhếch miệng cười khi thấy Danh Kíp dừng lại khi chỉ còn cách mình vài bước. Một cái nhìn dè chừng đáp lại.

Danh cũng muốn cười, nhưng anh không thể nào bắt cơ miệng mình hoạt động như ý muốn khi tất cả kí ức đau thương lại dội về. Ngày hôm đó chắc cũng từng này đứa, nhưng khi anh gặp tụi nó, tất cả đều đã diễn ra. Qúa nhanh, quá đau lòng. Đến nỗi tim anh không thể nào chấp nhận rằng một phần nhịp đập đã bị đánh cắp.

Hôm nay, anh muốn nhịp đập nguyên vẹn phải trở về với mình.

Phát hiện thấy thiếu thằng con trai cầm đầu, Danh lên tiếng hỏi bâng quơ.

– Chưa đến đủ à?

– Không biết là mày cố ý làm ngơ, hay không biết đàn em của mình láo toét thế nào.

Đứa con gái trừng mắt tiếng đến đối diện anh.

– Nó đánh gẫy chân một người bên này.

– Thì nó đã trả giá bằng cái tay rồi – Danh điềm tĩnh trả lời. Anh chẳng thèm thủ thế, trong khi những đưa đứng sau đã xắn tay áo chuẩn bị.

– Khỉ thật – đứa con gái nhổ một bãi – mày nói thế là sao?

– Mày thả người ra,