
c rất khó khăn.
Tuấn cười khiến cô chẳng biết anh nói thật hay đùa. Cuối cùng cô quyết định bắt máy.
Ơn trời! Cuối cùng chị ta cũng chịu nghe điện thoại. Tôi đã gọi mấy lần rồi đấy.
– A lô?
– Chị… là em – tôi cảm thấy ngượng nghịu khi nói ra câu này.
– Tôi biết rồi. Cô gọi đến có chuyện gì?
Chà. Lấy can đảm để bấm số đã khó, nói ra chuyện này còn khó hơn. Liệu chị ta sẽ mắng mỏ, hủy hợp đồng hay là không thèm gặp tôi nữa?
– Danh… phát hiện ra em là Hoài Thư rồi.
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi chờ đợi, chờ đợi. Đến khi định cúp máy, Anh Thư mới chịu lên tiếng. Thật ngạc nhiên khi giọng nói không hề giận dữ hay chán nản như tôi nghĩ.
– Chỉ thế thôi sao?
Thế còn chưa đủ? Tôi tưởng bấy nhiêu đủ để chị ta phải lo lắng rồi chứ.
– Chỉ có thế…
Tôi chưa nói hết câu, Anh Thư đã ngắt lời.
– Vậy lần sau nói chuyện tiếp.
Chán nản bỏ điện thoại xuống, tôi nằm dài ra giường. Cái tôi lo lắng hình như chẳng ai thèm lo thì phải.
** ** **
– Có vẻ không được suôn sẻ lắm nhỉ?
Chuyện gì đến cũng phải đến – Anh Thư thầm nghĩ – cuối cùng bí mật của cô cũng có ngày bị lộ. Giờ đây D.K đã biết người anh ta thích thật sự là ai, liệu anh ta có giận cô không nhỉ?
Mà có giận thì cũng chẳng sao. Đâu phải là cô cố ý, chỉ là anh ta không biết.
– Không có chuyện gì quan trọng thật – cô nhún vai – anh lại đoán sai một lần nữa nhé.
Anh Thư chăm chú với li sữa chua của mình để tránh cái nhìn của Tuấn.
– Chị em em có gì đó không bình thường. Dường như em ghét em gái mình…
Anh không dám nói thêm, sợ mình sai. Nhưng đó là những cảm nhận củu bản thân mà anh không thể không nói.
– Ghét thật mà – Anh Thư thản nhiên.
– Tại sao lại thế?
Tuấn là người đầu tiên tò mò về chuyện này. Cô đã hơn một lần nghĩ đến chuyện tìm người để chia sẻ chuyện gia đình với mình, nhưng đó là điều không hề dễ. Muốn nói về nó, cô phải quay trở về với quá khứ không mấy hạnh phúc.
– Sự thật là, em ghét bà ta hơn ghét nó…
– Ah! Ah! Ah!
Danh Kíp bực mình vò đầu bứt tai. Anh chẳng thể nào phân biệt nổi ai là Hoài Thư, ai là Anh Thư. Trừ cái lần trước, Anh Thư có biểu hiện khác lạ anh mới nhận ra đó là cô chị, còn cô em gái lại trở về quê. Gia đình này sao mà rắc rối. Nếu không phân biệt nổi ai là ai thì còn làm ăn được gì nữa.
– Anh sao vậy? – Jun ngó vào, mắt trợn tròn. Anh nó mất bình tĩnh không phải là việc thường gặp.
Danh nhìn em gái rồi thở dài. Chuyện này mình anh biết đã đủ đau đầu, lôi kéo thêm người chỉ tổ mệt.
– Anh mày đang bị stress – Danh phẩy tay – đi ra chỗ khác chơi.
Nhưng con nhỏ không phải là đứa dễ bảo. Nó cứ đứng ỳ chỗ cửa phòng, chờ đợi một câu giải thích.
– Đã nói là đi ra mà, chờ anh động chân động tay à?
Biết không thể moi móc được gì, con nhỏ đành chuyển sang chuyện khác.
– Anh được giải nhất mà sao chẳng thấy vui gì hết? Ít nhất anh cũng nên nói với ba hay em chứ? – Jun tỏ vẻ phật ý.
Từ cái ngày nhận giải đến giờ, anh chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến những chuyện xung quanh. Mà cũng tại cái giải nhất chết tiệt này mới gây ra rắc rối. Nhớ lại buổi sáng hôm đó, hình như lúc đọc tên, Hoài Thư đang định bỏ trốn thì phải. Nếu như hôm đấy anh và cô ấy không chạm mặt nhau, liệu bí mật còn được giấu đến bao giờ?
– Anh nói gì đi chứ? – Jun đổi chân trụ vì mỏi. Chẳng hiểu Danh suy nghĩ gì mà lắm thế.
– Nhóc, nếu em tỏ tình nhầm với người chị, liệu em có dám tỏ tình lại với cô em?
Jun mắt chữ A miệng chữ O. Anh nó bắt đầu mê sảng rồi à?
– Anh nói cái gì thế? – nó chớp chớp mắt, rõ ràng chẳng nhập tâm được từ nào trong câu hỏi.
Danh thở dài đứng dậy.
– Thôi được rồi – anh đẩy đầu Jun ra để đóng cánh cửa – em xuống nhà đi, anh cần phải suy nghĩ.
* *** ***
Những ngày sau đó tôi không gặp D.K, cũng không có điện thoại “hỏi thăm” từ anh ta. Thằng Hùng và cái Ngân an ủi tôi rằng chuyện này không có gì lớn lao lắm. Đằng nào anh ta cũng không còn là kẻ thù, giờ chỉ quan hệ xã giao, đủ để biết và đủ để không thân thiết.
Cứ tưởng là được suôn sẻ, ai ngờ nhóc Hy lại làm tôi lo lắng.
– Chị nói là Danh Kíp biết chị là em sinh đôi của Hoài Thư? – Nó tròn mắt sau khi nghe tôi nói.
– Ừm. Cậu cũng biết chuyện tôi đồng giải với anh ta mà. Thực sự lúc đó không thể tránh mặt được.
Nhóc Hy thoáng lo lắng, nhưng rồi nó lại nở một nụ cười rất gian.
– Thế là lại có kịch hay để xem.
– Kịch gì? – tôi nhướn mày cảnh giác với nó.
– À không – thằng nhóc nói dối – chị cũng đừng quan trọng hóa vấn đề, chắc chẳng sao.
Rõ ràng nó vừa tỏ thái độ ngạc nhiên tột độ cơ mà, giờ lại nó “chẳng sao”.
– Cậu biết chuyện gì mà tôi không biết? – tôi cố dò hỏi, biết đâu lại liên quan đến việc “không chỉ một câu xin lỗi là xong”.
– Em có biết gì đâu – Phục Hy vừa nói vừa hy vọng rằng Danh chưa tiết lộ gì về cuộc nói chuyện của hai người.
– Cậu giấu tôi à?
Tôi tiến lại gần, nhéo nó một cái bên mạn sườn. Thằng nhỏ nhăn mặt nhưng nhất quyết không chịu nói gì.
– Hu hu, sao chẳng có ai giúp tôi thế này?
– Chị! Chẳng có giọt nước mắt nào thì đừng giả vờ. Em không động lòng đâu.
Nói xong, Phục Hy để tay hình chữ V dưới cằm trêu ngươi tôi. Hừ, thằng nhóc