
lắc đầu và bàn tán. Tôi suy sụp hoàn toàn, cố bơ đi mọi chuyện vừa xảy ra và đi về chỗ. Tôi vừa bỏ cặp xuống bàn thì Mai Linh đi cùng Minh Anh về chỗ. Mai Linh giả vờ ẩn nhẹ Minh Anh làm cô ta va vào tôi. Tôi bị ép bụng vào thành bàn. Tôi nhăn mặt, tay ôm bụng rồi ngồi bệt xuống đất.
-M..máuuuuu
Minh Anh ré nhỏ khi thấy tay tôi nhuốm màu đỏ. Đúng lúc Bảo Minh và Tiên Tiên đi vào lớp. Bảo Minh vứt cặp trên bục giảng, nhanh tay bế tôi ra khỏi lớp.
[Lớp 11D1..'>
-Tôi vừa gặp Bảo Minh đó. Thằng bé đầu nấm đẹp trai quá! Mà thấy bế cô bé nào đấy đang chảy máu ở bụng nhìn kinh lắm.
Jenny vừa vào lớp đã nói toáng lên. Nam Phong đứng bật dậy, tiến ra bàn của chị ta:
-Cô nói Bảo Nhi?
-À đúng rồi. Vũ Bảo Nhi đấy. Đáng đời vì đã tát cậu sáng hôm qua.
Nam Phong chả nghe vế sau của câu nói, anh chạy ra cầu thang máy nhưng không kịp liền chạy theo cầu thang bộ, miệng lẩm bẩm: "Tôi đến đây."
[Phòng y tế,..'>
-Bảo Nhi lớp 10D1 đúng không?
Cô Hồng Nga - giáo viên y tế của trường tôi. Cô tốt nghiệp khoa Y học hiện đại ở London nên tay nghề rất giỏi!
-Dạ...
Tôi trả lời, cả người mệt lử, bụng thì đau liên tục.
-Tránh ra.
Cái giọng lạnh lùng nhưng lại rất uy lực, cả đám đông tản ra. Anh bước vào phòng, tôi cố gượng dậy nhưng bị anh ra hiệu nằm yên. Anh ngồi xuống cạnh tôi, đanh giọng:
-Em nằm chờ tôi ở đây. Tôi sẽ đưa em về!
Rồi anh lại đứng dậy, đi ra ngoài..
[Lớp 10D1..'>
Nam Phong với dáng vẻ lạnh lùng đi vào lớp, Mai Linh cùng lũ con gái rú rít lên. Mai Linh đỏng đảnh chặn Nam Phong lại:
-Anh tới gặp em à? Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé... ở đây em ngại :")
-Tôi với cô quen nhau không?
Cái vẻ bẽn lẽn phát kinh tởm của Mai Linh làm Nam Phong ngứa mắt, anh tránh sang một bên đi về phía bàn Bảo Nhi lấy cặp sách của cô rồi đi ra ngoài.
-Aaa anh à. Mẹ bảo sao hôm qua anh không đón mẹ đấy.
-Em liệu lo cho thân mình đi.
Nam Phong đụng mặt em gái ngay cửa lớp, anh nói cái giọng khiến Minh Anh đang tít mắt cười bỗng biến sắc vì cô ta biết rằng câu nói đó của Nam Phong thật sự mang ý muốn giết cô.
****
-Em đi theo tôi.
Nam Phong dìu tôi ngồi dậy nhưng tôi sức không đủ, vừa đứng dậy đã ngồi sụp xuống. Nam Phong đeo cặp tôi trước ngực, quỳ một chân xuống, kéo tay tôi lên cổ anh rồi cõng tôi. Tất cả học sinh lại bắt đầu bàn tán, thật sự ai nhìn cảnh nfy cũng bất ngờ, ngay chính tôi vẫn chưa quen cách đối xử ấm áp này của anh. Một đại thiếu gia mang tiếng lạnh như đá băng trăm năm giờ lại đeo balo ở phía trước ngực, cõng bạn gái trên lưng với vẻ ân cần hết mức... có ai tin nổi chứ?
[Biệt thự họ Trương..'>
-Em cởi áo ra..
Nam Phong vừa đặt tôi xuống giường đã ra lệnh rất kinh khủng. Tôi đang đau nhưng cũng cố gắt lại:
-Anh điên à? Em là CON GÁI! Vả lại cô y tế đã băng bó vết thương lại cho em rồi.
Nam Phong giờ mới nhận ra câu nói của mình có chút vô lí, anh cười nhẹ rồi ngồi xuống cạnh tôi. Anh kéo chăn lên đắp cho tôi, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.
-Em sẽ phải ở nhà hết tuần này! Không đi học nữa. Tôi cũng sẽ nghỉ!
Nam Phong lại nói cái câu khiến tôi sốc. Từ khi quen anh, tôi đã nghỉ kha khá ngày học.. giờ sắp tới kì kiểm tra lên lớp, anh lên 12 còn tôi 11, không học thì làm bài kiểu gì? Giỏi tới mấy cũng sẽ khó vượt qua. Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nài nỉ:
-Em không sao mà... 8 tuần nữa là thi lên lớp rồi... anh giỏi rồi không nói làm gì nhưng em kém lắm T.T nên em cần đi học.
-Tôi nói không là không!
-Đi mà huhu em không chịu đâu huhu
-Vậy được rồi, em cứ nghỉ đi. Tôi phải đi chỗ này.
Tôi giả vờ gào khóc làm anh đổi ý nhưng có vẻ vẫn chưa được.
[Biệt thự Trương gia..'>
-Minh Anh đâu?
Nam Phong vừa bước vào cửa của Trương gia đã nhìn thấy bà Ái Phương ngồi ở sofa trắng. Trương gia dường như là một tòa biệt thự được xây dựng theo các công trình cung điện nổi tiếng thế giới và dành riêng cho bà chủ Ái Phương - phu nhân tập đoàn UBS. Bà Ái Phương đang chăm chú xem chương trình TV thấy Nam Phong liền mừng rỡ chào đón:
-Con bé ở trên gác. Con ngồi xuống đây đi.. con uống cà phê hay gì?
-Miễn đi. Tôi lên nhà có việc.
Nam Phong lạnh lùng lướt qua phòng khách và lên lầu.
****
-Trương Minh Anh.
Nam Phong mở cửa từng phòng rồi gọi tên cô em gái. Minh Anh thò đầu ra khỏi phòng đã nhận ra sự giận giữ ẩn hiện đâu đó nhưng vẫn cố gắng đối mặt.
-Anh tìm em?
-Đúng. Tôi cần nói chuyện.
[Sân vườn..'>
-Là em làm chuyện đó đúng không?
-Chuyện gì?
-Những chuyện liên quan tới Bảo Nhi.
Nam Phong nhìn Minh Anh bằng ánh mắt tra hỏi. Minh Anh biết rằng Nam Phong chắc đã rõ đầu cua tai nheo tất cả mọi việc nên mới tới đây tìm cô. Minh Anh ấp úng:
-Đúng vậy. Nhưng..nhưng em làm vậy có gì sai?
-Nếu còn động vào Bảo Nhi dưới mọi hình thức nào thì kết thúc.
Nam Phong đứng dậy, lạnh lùng buông lời chết người rồi đi thẳng.
[Phòng khách, biệt thự Trương gia'>
-Anh đứng lại.
Minh Anh gào lên. Cô đã chịu hết nổi khi thấy anh trai của mình đã yêu Bảo Nhi thật sự. Đúng lúc bà Ái Phương mang trà và bánh ra từ bếp, bà trầm giọng:
-Nam Phong, ta có chuyện muốn nói với con. Cả Minh Anh cũng ngồi xuống.
****
[Biệt thự