XtGem Forum catalog
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325865

Bình chọn: 9.00/10/586 lượt.

ì đó rất lẻ loi.9Buổi liên hoan diễn ra được một nửa, Trần Tầm liền gọi Phương Hồi ra ngoài lớp học. Lúc bọn họ đi ra, Kiều Nhiên đang hát bài Tĩnh lặng của ban nhạc Hoa, cậu vừa hát câu “chỉ mong có người ở bên anh, trải qua ngày cuối cùng”, vừa nhìn Phương Hồi theo Trần Tầm ra ngoài. Phương Hồi ngoái đầu lại cười với cậu, cậu cũng cười, đưa hai ngón tay thể hiện chữ V rất ngờ nghệch.Trần Tầm và Phương Hồi người đi trước người đi sau xuống đến giữa cầu thang, tới góc rẽ vắng người liền dừng lại, Phương Hồi bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.“Bọn mình ra ngoài đi lòng vòng một lát nhé”. Trần Tầm nói.“Hả? Đi đâu cơ?”.“Đi loanh quanh đâu đó thôi! Chào đón thiên niên kỉ, bên ngoài trang hoàng đẹp lắm”.“Có kịp không? Quay về còn phải thay quần áo nữa, một lát nữa là tập hợp rồi ra công viên Thế Kỉ đấy, đừng để muộn”. Phương Hồi nhìn đồng hồ nói.“Kịp, cũng không đi xa đâu, đi thôi!”.Trần Tầm đóng cúc áo lông vũ, bước xuống mấy bậc cầu thang trước, Phương Hồi cũng chạy xuống theo cậu.Vừa ra khỏi cổng trường, hai đứa thấy hào hứng hẳn lên, cả hai chưa bao giờ cùng nhau qua đường một cách thoải mái trong thời điểm muộn như thế này, bình thường thời gian chơi cùng bạn bè cũng nhiều, chính vì thế trong ngày cuối cùng của năm 1999, được ở riêng bên nhau nên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.Trên đường không có mấy người, cửa kính của các cửa hàng bên đường đều treo đầy đèn màu. Có cửa hàng còn chưa thay các đồ trang trí trưng bày trong lễ giáng sinh, ông già Noel râu tóc bạc phơ trên kính nhìn rất vui vẻ. Trần Tầm mua hai xiên hồ lô bọc đường, cậu và Phương Hồi mỗi người một xiên, hai đứa vừa ăn vừa hòa mình vào những người lớn trên đường, cười lén và nói chuyện với nhau. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (41)“Cậu bảo những người trên đường đang chuẩn bị đi đâu hả?”. Trần Tầm lấy xiên tre chỉ và hỏi.“Chắc về nhà”. Phương Hồi nhìn một lượt rồi trả lời.“Cũng không thể tất cả đều về nhà! Cậu nhìn hai anh chị kia kìa, chắc chắn là đi hẹn hò”.“Bọn họ hẹn hò ở đâu nhỉ? Giờ này công viên đóng cửa hết rồi, đi xem phim à?”.“Ai đi xem phim vào những ngày này nữa! Tớ nghĩ chắc chắn là đi ăn cơm, sau đó cùng đi đếm ngược giờ đồng hồ để chờ bước sang thiên niên kỉ mới”.“12 giờ, các nhà hàng đều đóng cửa rồi!”. Phương Hồi lắc đầu nói.“Chắc… phải có nơi mở cửa chứ!”.“Tớ nghĩ có khi là đi làm ấy”.“Không thể, cơ quan nào giờ này còn làm việc?”.“Ai bảo không thể! Cô tớ phải làm cả đêm hôm nay! Nghe nói là sự cố máy tính năm 2000”.“Ừ! Cũng không biết là do ai thiết kế, thật chẳng có tầm nhìn xa gì cả!”. Trần Tầm cười nói: “Bọn mình vẫn là nhất, đến công viên Thế Kỉ chào đón thế kỉ mới! Thật tuyệt!”.“Ừ! Tối đến bọn mình cùng đi đếm ngược nhé!”. Phương Hồi bỏ xiên tre vào thùng rác, huơ tay lên nói.Trần Tầm giả vờ vô tình nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào trong túi, nói: “Đến lúc đó bọn mình đừng đứng theo lớp nữa, đứng riêng với nhau là được”.Phương Hồi đỏ bừng mặt, nắm chặt lòng bàn tay cậu nói: “Ừ”.Giữa màn đêm mênh mông, thực ra nhìn không rõ lắm hai bàn tay đang nắm tay nhau. Nhưng cả hai vẫn thấy hơi căng thẳng, dường như đã làm chuyện gì đó không nên làm trong độ tuổi này. Mãi cho đến khi đi đến con ngõ vắng người, hai đứa mới cảm thấy yên tâm hơn.“Cậu lạnh không?”. Trần Tầm cúi đầu xuống hỏi.“Không”. Phương Hồi tà lời, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng được ở bên cạnh Trần Tầm, dường như không thấy lạnh mấy: “Chắc không gặp mọi người cùng trường chứ?”.“Không đâu! Mà gặp thì có sao? Không phải cô giáo là được!”. Trần Tầm liền nắm chặt tay cô nói: “Thực ra kể cả có gặp cô giáo tớ cũng không sợ, đợi sau này bọn mình cưới nhau, chắc chắn tớ sẽ mời cô Hầu Gia đến dự và phát biểu!”.“Nói phét! Nếu mà gặp cô chủ nhiệm, chắc chắn cậu sẽ buông tay ra, nếu không bọn mình chết ngay, sẽ mời phụ huynh đến họp và thông báo, phê bình. Hơn nữa… đã biết cậu sẽ lấy ai đâu, làm sao cậu biết là tớ được!”. Phương Hồi bề ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng tong lòng lại cảm thấy cảm động vì câu nói của Trần Tầm. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (42)“Cậu nói thế có nghĩa là sao? Không muốn lấy tớ hả?”. Trần Tầm bèn dừng lại nói: “Thực sự là tớ nghĩ như vậy! Bọn mình thi cùng một trường đại học, cùng tốt nghiệp, cùng xin việc rồi cùng lấy nhau và sinh con đẻ cái!”.“Ai… ai sinh con đẻ cái cho cậu!”. Phương Hồi liền quay mặt đi nói, tim đập thình thịch.“Cậu lấy tớ, không đẻ con cho tớ thì đẻ cho ai? Chẳng lẽ cậu cắm sừng tớ à?”. Trần Tầm trợn mắt nói.“Cậu chỉ nói linh tinh!”. Phương Hồi bèn rút tay ra, quay đầu bước đi: “Không nói chuyện với cậu nữa, cậu chỉ huyên thuyên thôi!”.“Tớ nói thật mà!”. Trần Tầm bèn kéo cô lại: “Tóm lại là tớ nghĩ như vậy, ngay cả phù dâu, phù rể tớ cũng đã tính hết rồi, sẽ nhờ Kiều Nhiên và Gia Mạt, Triệu Diệp không được tin cậy cho lắm”.“Đến lúc đó ai còn thèm bận tâm đến cậu! Có khi Triệu Diệp còn chẳng thích ấy chứ!”. Phương Hồi cười nói.“Xí! Hắn dám khinh người hả! Cậu thấy thế nào, thế có ổn không? Nói thật lòng đấy!”. Trần Tầm vòng tay qua vai cô nói.“Cũng tạm”. Phương Hồi cúi đầu xuống nói nhỏ.“Cũng tạm là ổn hay không ổn?”. Trần Tầm cố tình ghé