
ngượng ngùng, khó xử có thể xảy ra. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (18)Nhưng Triệu Diệp không biết rằng, Lâm Gia Mạt không hề có suy nghĩ đó, kể cả là có thì đối phương cũng không phải là cậu. Cuốn Lần đầu tiên thân mật đó cô vẫn chưa trả cho Tô Khải, Tô Khải đã lên lớp 12, học hành bận rộn, không còn thời gian bù khú với bọn họ nữa, thế nên cơ hội được gặp anh ít ỏi vô cùng. Lâm Gia Mạt chỉ biết dựa vào cuốn tiểu thuyết này để giữ một chút liên hệ với anh, lần nào đi qua trước cửa lớp Lâm Gia Mạt, Tô Khải đều dừng lại gọi với vào bên trong: “Gia Mạt, em đọc xong chưa?”. Lâm Gia Mạt liền giả vờ nói: “Em chưa! Khinh Vũ Phi Dương còn chưa chết!”. Dần dần, hình như cuốn tiểu thuyết đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ là cái cớ để Lâm Gia Mạt mỉm cười với anh mà thôi.Dần dần, khi chơi với nhau, đám Phương Hồi cũng bắt đầu nói đến những từ nhạy cảm như từ “thích”. Triệu Diệp thường xuyên nói bâng quơ rằng cần đưa ra lời tỏ tình thích hợp vào thời điểm thích hợp, có thể giữa hai người chỉ cách một lớp giấy, nhưng nếu không nói ra sẽ mãi mãi không bao giờ biết. Những câu nói này đã khiến Lâm Gia Mạt tự động liên tưởng đến Tô Khải, thấy ngày tốt nghiệp của anh ngày càng đến gần, cô không cam lòng để anh rời xa mình như vậy, để nói lời chào tạm biệt như vậy và thế là gật đầu liên hồi, bảo Triệu Diệp nói rất có lí. Nhưng đâu có biết rằng như thế, càng khiến Triệu Diệp nóng lòng hơn.Kiều Nhiên lại có một quan điểm khác, cậu cảm thấy thích không nhất thiết phải nói ra, từ bỏ hạnh phúc của mình để người trong mộng của mình được hạnh phúc cũng là một sự hi sinh không tồi, không phải ca sĩ Vương Phi có một bài hát tên là Vì em hạnh phúc nên anh hạnh phúc đó sao, rất hay, rất tuyệt.Lâm Gia Mạt nói Kiều Nhiên là triết lí mọt sách, thật phi thực tế, Vương Phi có cả con rồi, cũng chỉ mỗi Kiều Nhiên tin vào cái gọi là vì em hạnh phúc nên anh hạnh phúc mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thật thì người nào cũng hạnh phúc hơn Kiều Nhiên.Kiều Nhiên liền cười mà không nói thêm gì nữa.Trần Tầm nói thích là một cảm giác không thể chịu được, muốn buổi sáng được cùng nhau đi học, tối được cùng nhau về nhà, tốt nhất là ngày nào cũng được ở bên nhau, vừa mở mắt ra là nhìn thấy nhau. Chính vì vậy kể cả sau này không đến được với nhau, nhưng nhất thiết không được để lại điều nuối tiếc nào trong lúc vẫn còn thân mật. Đợi đến khi cả hai già và cùng nhớ lại, vẫn cảm thấy ngày xưa được gặp một người như vậy thật là tuyệt vời. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (19)Câu nói này khiến Phương Hồi cảm thấy khó lí giải, thời gian trước Trần Tầm nói mãi mãi bên nhau cô cũng không tin, hiện giờ Trần Tầm nói về một thời đã qua thì cô lại thấy xót xa trong lòng, chính vì thế đối với cô, thích tức là để trái tim của mình biến thành trái tim của người khác, không rõ tình cảm đó là tốt hay không tốt. Cô cũng không thể phản bác câu nói của Trần Tầm, chỉ nghĩ rằng, giống như những gì cậu nói, nếu sau này mỗi đứa một phương trời, mình không cảm thấy nuối tiếc là tốt rồi.Mỗi đứa đều có suy nghĩ riêng của mình, cả nhóm đã không thể chơi với nhau một cách trong sáng như hồi đầu. Trưởng thành chính là như vậy, luôn khiến bạn có thêm một số thứ và mất đi một số thứ. Ví dụ bọn họ không biết rằng, những cuộc nói chuyện ngây thơ này, sẽ tạo ra một tương lai như thế nào.5Thực ra nếu ngày hôm đó không nói đến chủ đề đó, có lẽ Phương Hồi và Trần Tầm sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ngày xưa nữa. Phương Hồi nói, bây giờ nghĩ lại và cảm thấy có một số chuyện nếu không biết sẽ hay hơn, nhưng cô cũng không có cách nào để bảo mình hồi đó không nên tò mò nghe, tất cả đã không còn kịp nữa.Sau khi ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy. Phương Hồi không đi xe, tối đến cô về nhà mẹ ngủ, Trần Tầm đưa cô về. Trước đây vào những lúc như thế này, Phương Hồi để ai chở cũng được, Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều được. Nhưng sau khi chuyện của cô và Trần Tầm được công khai, gác-ba-ga của xe Trần Tầm đã biến thành vị trí độc quyền của cô. Kiều Nhiên đứng ở bên kia đường vẫy tay chào họ, ba chiếc bóng dưới cây hòe, chỉ mỗi cậu là có phần lẻ loi.Đầu thu là quãng thời gian thời tiết ở Bắc Kinh đẹp nhất, hai hàng cây ngân hạnh dọc đường Ngũ Tứ rụng đầy lá vàng, Phương Hồi ngồi sau Trần Tầm, chống tay vào khung xe, hai chân vắt lên nhau lắc lư, nghịch ngợm như một cô bé.“Cậu thấy chưa, Triệu Diệp chuẩn bị ra tay với Gia Mạt đấy!”. Trần Tầm đạp xe, ngoảnh mặt lại nói.“Hả? Làm gì có chuyện đó!”. Phương Hồi nói với vẻ kinh ngạc.“Chắc chắn! Vẻ phong lưu của hắn ta không qua được mắt tớ đâu!”.“Ừ, xem ra cậu ta có vẻ rất thật lòng với Gia Mạt…”.“Hừ! Nó thì ai chẳng thật lòng! Nào là Lệ Lệ thời cấp một, Tiểu Tần thời cấp hai, đến cấp ba lại Gia Mạt!”“Vậy hả, thế cũng tốt, đằng nào thì Gia Mạt cũng sẽ không đồng ý đâu”. Phương Hồi cau mày nói: “Có phải con trai coi trọng nhất là người mình thích đầu tiên trong đời đúng không? Là mối tình đầu có đúng không?”.“Có lẽ là như vậy, nhưng tớ cảm thấy khi cả hai người cùng thích nhau mới được gọi là mối tình đầu, ví dụ như hai đứa mình ấy. Người đầu tiên mà mình thích… khô