Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325530

Bình chọn: 7.5.00/10/553 lượt.

hính, đây gọi là sự bổ sung cho nhau của giới sinh vật, luôn có một cách giúp bạn phát hiện ra điều bất thường của cuộc sống, cho bạn cơ hội để đưa ra phản ứng kịp thời.Trên người Phương Hồi có một mùi gì đó rất lạ, không phải là hơi người ồn ào trên đường phố, mà là mùi ở một nơi nào đó rất lâu. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (2)“Em ra… ra ngoài”. Cô lắp bắp nói.Tôi thở dài về tật cũ của cô, chỉ cần có chuyện gì muốn giấu là lại nói lắp, có lẽ là do tật xấu từ thời cấp hai để lại.“Anh còn không biết là ra ngoài à? Nếu em ở nhà thì việc gì anh phải mong đứng mong ngồi như vậy?”. Tôi nói với vẻ bực bội: “Em cũng không cần thiết phải giấu anh, thực sự anh không thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu, cũng không thích theo dõi chuyện riêng tư của em đâu, chỉ có điều lần sau đi đâu em nên nói một tiếng, hiện tại không phải em sống một mình, dù gì thì cũng nên tự giác, lớn bằng ngần này rồi, không biết thế nào là giúp đỡ lẫn nhau à! Ngày nào anh cũng mệt rã rời, em đừng để anh phải lo lắng nữa được không?”.Phương Hồi không nói gì, cô lặng lẽ đứng ở đó, rõ ràng là người hơi khựng lại.Tôi nghĩ có lẽ minh hơi nặng lời, nhưng thực sự là tôi rất lo cho cô, cô nàng này quá ngờ nghệch, thật thà, không phải là người sắc sảo, lại vô cùng cố chấp. Vứt cô nàng ở chỗ ai tôi cũng không yên tâm, kể cả Aiba cũng không được, tôi sợ một ngày nào đó cô nàng cũng bị Aiba dụ dỗ.“Mệt rồi thì em đi tắm trước đi, cứ tắm bên nhà anh ấy, tiết kiệm cho Aiba một chút”. Tôi bước đến kéo Phương Hồi.Cô không ngần ngừ mà hất ngay tay tôi ra, sau đó lại có phần sững lại, cả hai đều tỏ ra ngại ngùng.Tôi nhớ rất rõ, sau khi sống chung với nhau, cô đã không còn từ chối sự tiếp xúc với “mục đích đơn thuần” của tôi nữa.Cuối cùng, bầu không khí im lặng đã bị một người ngoài phá vỡ, một cậu Hàn Quốc mắt ti hí ở tầng dưới lên gõ cửa phòng chúng tôi, gọi tên Phương Hồi bằng thứ tiếng Anh rất Hàn Quốc.“Cái túi xách mà anh xách đó, vừa nãy quên đưa cho em”. Cậu ta đứng trước cửa, một tay chống lên cửa, chân khuỳnh khuỳnh với vẻ rất ta đây nói.Tôi thầm nghĩ, nhà ngươi tóc xịt ít keo, đầu đội mũ lưỡi tai đã tưởng mình là Jang Dong Gun, Song Seung Heon ư! Đúng là cái dạng…!“À! Cảm ơn anh!”. Phương Hồi lịch sự đáp.“Phiền quá! Lại bắt cậu phải chạy lên đây!”. Tôi vội vàng đón lấy túi xách trước Phương Hồi, nét mặt thể hiện rõ vẻ biết điều thì biến ngay, đứng trước cửa nhìn cậu ta nói.“Thế tối mai anh lên đón em nhé, bọn mình cùng đi”. Anh chàng mắt ti hí lườm tôi một cái, mỉm cười rồi nói với Phương Hồi.“Vâng, Yeong Ho, cảm ơn anh, phiền anh quá”. Phương Hồi nói rất chân thành.“Đi đâu vậy?”. Tôi đã có phần nóng mắt, gã Yeong Ho đó đã có tình ý với Phương Hồi từ lâu, cô không nhận ra nhưng tôi đã nhận ra điều ấy, trong thời buổi tối tăm này, tôi cũng có ý đồ đó, thế nên hoàn toàn hiểu được suy nghĩ xấu xa của cậu ta. Tôi kiên quyết không thể cho phép việc trong lúc mình lặng lẽ cống hiến, gã mắt híp đó lại phỗng tay trên trước được. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (3)“Làm thêm”. Yeong Ho hoàn toàn không để ý đến việc Phương Hồi đang cố gắng ngăn hắn lại mà đáp với vẻ rất đắc ý: “Bắt đầu từ hôm nay, tối nào bọn tôi cũng đi làm thêm với nhau”.Tôi thực sự không còn gì để nói.Không phải vì ghen tị, mà là vì cảm động, chỉ có tôi mới biết tại sao cô đi làm thêm, chắc là cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tôi vất vả như vậy.Gã Hàn Quốc ngờ nghệch đó không hiểu gì hết, tạm biệt chúng tôi bằng điệu bộ của kẻ thắng lợi, tôi đóng cửa và nói với vẻ ngại ngùng: “Em không cần phải…”.“Này!”. Phương Hồi đưa cho tôi túi xách, nói với vẻ ngại ngần: “Anh ăn đi!”.Tôi mở túi xách ra, mắt sáng rực, bên trong là một hộp cơm rang kim chi, đã N ngày rồi tôi không được ăn món này, nói một cách chính xác hơn là sau khi ăn chung với Phương Hồi, bọn tôi chưa được ăn bữa nào ra hồn cả, chắc hai chúng tôi cộng lại, cũng không nặng bằng một gã Australia lực lưỡng.“Cửa hàng bọn em làm thêm nấu đấy, có ngon không?”. Phương Hồi nằm sấp xuống bàn hỏi.“Ừ! Ngon lắm! Em cũng ăn đi!”. Tôi ăn ngấu nghiến.“Em ăn rồi”. Phương Hồi nói: “Để em rót cho anh cốc nước”.Lúc cô bê nước đến, tôi đã đang lau miệng, cô liền nhìn tôi với ánh mắt vô cùng sửng sốt, hỏi: “Anh…?”.“Hê hê, đánh một trận sạch không kinh ngạc như trong truyền thuyết mà!”. Tôi cười nói: “Bọn em làm thêm ở đâu vậy? Nếu xa quá thì đừng đi nữa, nếu ngày nào em cũng về muộn thế này thì anh sốt ruột chết đi được!”.“Không sao, em và Yeong Ho đi làm cùng nhau mà!”“Đi cùng với cậu ta lại càng đáng lo hơn! Tâm địa của cậu ta rất rõ ràng còn gì!”. Tôi cầm hộp cơm, hậm hực nói.“Thôi đi anh!”. Phương Hồi cười nói: “Tóm lại là chắc chắn em đã đi làm thêm rồi, nếu anh còn ngăn cản thì bọn mình đành phải ai về nhà nấy vậy! Lớn bằng ngần này rồi, không hiểu thế nào là quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau à!”.“Hê, em bắt chước giọng anh đúng không? Cái hay không học, lại học được cách đe dọa anh trước!”.Tôi cau mày cười đau khổ.“Không phải lúc đó anh cũng đã đe dọa em như vậy sao? Thôi cứ thế nhé, em đi tắm đây”. Phương Hồi vừa nói vừa đứng d


Ring ring