
có mặt của Thẩm Hiểu Đường làm Phương Hồi buồn, nhưng cậu không thấy Phương Hồi thể hiện ra điều gì, chỉ có điều ánh mắt cô rất trống trải, tâm hồn như để đâu đâu. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (168)“Hồi đó các cậu ngày nào cũng ở bên nhau nhỉ? Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơi bóng, cùng về nhà, còn cùng đánh nhau nữa đúng không?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với vẻ sửng sốt: “Sao Trần Tầm không kể gì với tớ nhỉ?”.
“Đó là do hắn ta trác táng quá nên ngại kể”. Kiều Nhiên nhìn Trần Tầm cười nói: “Hồi ấy bọn mình lang thang khắp Bắc Kinh rồi đúng không? Quán ăn nhỏ quanh trường, quán bi-a biến thành lớp học!”.
“Vậy hả?”. Tống Ninh hào hứng hỏi Lâm Gia Mạt.
“Ừ, thật”. Lâm Gia Mạt nở một cười ấm áp, nghĩ lại những ngày tháng đó mà vô cùng tiếc rẻ.
“Chỉ thích chơi với bọn con trai! Ngố thật!”. Tống Ninh cười nói.
“Tớ thích thế đấy!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (169)“Phương Hồi, hồi đó Gia Mạt có vụ gì kinh khủng không, kể cho bọn tớ nghe đi”. Tống Ninh quay sang nói với Phương Hồi.
“Cũng… chẳng có gì, tớ ra ngoài một lát đã!”. Phương Hồi vội đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Mấy đứa nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Hiểu Đường theo dõi Trần Tầm từ nãy đến giờ, còn Trần Tầm lại không nhìn cô, cậu thẫn thờ nhìn ra cửa, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó.
Một lát thì Phương Hồi quay vào, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả lúc trước, Kiều Nhiên đưa cho cô một cốc nước ấm nói: “Cậu sao vậy? Không khoẻ à?”.
“Một chút thôi, không sao”. Phương Hồi đón lấy cốc nước và đáp với vẻ biết ơn.
“Hay là lát nữa cậu về sớm chút đi, hôm nay bọn mình đừng đi hát nữa”. Kiều Nhiên nhìn mọi người với vẻ dò hỏi. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (170)“Ừ, bảo nhà hàng cho bát canh gì nóng đi, món súp thịt bò Tây Hồ ấy”. Trần Tầm quay sang gọi cô phục vụ.
“Không cần đâu, các cậu cứ chơi đi, tớ về đây”. Phương Hồi không nhìn Trần Tầm mà đứng dậy nói.
“Ăn bát súp đã rồi hãy về, tay cậu lạnh ngắt rồi đây này”. Lâm Gia Mạt nắm chặt tay cô nói.
“Ừ, ăn xong súp rồi tớ đưa cậu về, ngồi thêm một lúc nữa đi”. Kiều Nhiên nói.
Khó xử quá, Phương Hồi đành phải gật đầu và ngồi xuống.
“Thôi thế này nhé, bọn mình cùng nâng cốc đi, ai có bia uống bia, ai không có bia thì uống nước ngọt”. Tống Ninh nâng cốc lên nói.
Tống Ninh giàn xếp như vậy, bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn, mọi người lại tiếp tục nói chuyện, Phương Hồi ăn một ít súp, chỉ ngồi được một lát lại ra ngoài. Thấy cô liên tục chạy ra ngoài như vậy, Trần Tầm cũng không ngồi yên được nữa, cậu nhìn quanh rồi nói: “Hết thuốc rồi à, tôi đi mua đây”. Nói rồi Trần Tầm liền đứng dậy, Thẩm Hiểu Đường nhìn cậu, Tống Ninh bịt chặt túi quần đang đựng bao thuốc và không nói gì. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (171)Trần Tầm biết lí do mà mình đưa ra rất ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn, tình trạng của Phương Hồi khiến cậu linh cảm có điều gì đó không ổn, cảm giác đó rất tồi tệ, khiến cậu không thể yên tâm, mặc dù trong lòng nhủ thầm không phải, không phải đâu, nhưng đứng ở cửa wc, nghe thấy tiếng nôn khan vọng ra từ bên trong, lời dự đoán của cậu đã trở thành sự thật, khiến Trần Tầm cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Lúc mở cửa đi ra, nhìn thấy Trần Tầm, Phương Hồi có vẻ luống cuống, sắc mặt của cô từ trắng chuyển sang đỏ, cuối cùng là chuyển sang tái nhợt đầy tuyệt vọng, cô cúi đầu, né sang một bên đi qua chỗ Trần Tầm nhưng đã bị cậu kéo lại.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Khó chịu”.
“Tháng này em bị chưa? Đầu tháng có phải không? Bị chưa?”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (172)Trần Tầm nói lớn.
Ánh mắt Phương Hồi lộ rõ vẻ thẫn thờ, cô giằng khỏi tay Trần Tầm, khóe mép hơi giật giật, nói: “Chưa”.
“M.kiếp!”. Trần Tầm lật đổ ngay bồn hoa bên cạnh rồi đá vào cửa nhà vệ sinh hai cái, Phương Hồi dựa vào tường và trượt từ từ, ngồi thụp xuống, cô nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài xuống má.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều vội chạy ra, Lâm Gia Mạt đỡ Phương Hồi dậy, Thẩm Hiểu Đường kéo Trần Tầm, Tống Ninh và Kiều Nhiên sốt sắng hỏi sao vậy, nhưng cả hai đều không nói gì.
Nhân viên phục vụ cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh đổ vỡ liền lên tiếng bắt đền, Kiều Nhiên vừa xin lỗi người ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Gia Mạt và nói: “Vào trong ngồi đã! Có chuyện gì sẽ nói sau!”.
Lâm Gia Mạt gật đầu, dìu Phương Hồi vào phòng, nhưng chưa đi được hai bước, Phương Hồi lại nôn, lần này cô không còn kịp giấu giếm gì, đẩy Lâm Gia Mạt ra đi được một hai bước thì lại chống tay vào tường nôn, nhưng không nôn ra được gì. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (173)Lần này tất cả mọi người đều sững lại, Lâm Gia Mạt run run bước đến vỗ lưng cho Phương Hồi hỏi: “Cậu sao vậy? Có uống gì đâu mà…”.
“Chắc… tớ có bầu rồi”. Phương Hồi ngước mắt lên, cười thảm hại nói, Trần Tầm đứng sau cô hít một hơi rất sâu.
“Phương Hồi, cậu đừng nói linh tinh, cậu thấy trong người khó chịu thì để tớ đưa cậu về, đợi chút nhé…”. Kiều Nhiên sốt sắng nói, cậu móc ví tiền ra rồi nhét cho nhân viên phục vụ 200 tệ rồi vội chạy đến.
“Chắc là tớ có bầu thật rồi”. Phương Hồi tránh khỏi tay Kiều Nhiên, loạng choạng đứng dậy nói.
“Làm gì có chuyện đó! Con của ai! Cậu