
ng đã bốn ngày rồi họ không liên hệ với nhau.
“A lô?”.
“A lô, em đây”.
“Ừ”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (48)“Trần Tầm, em muốn hỏi anh một việc, anh chỉ cần trả lời phải hay không phải là được”. Phương Hồi cố gắng kìm chế mình, không để tiếng khóc bật ra.
“Em nói đi”.
“Anh thích Thẩm Hiểu Đường phải không?”.
Trần Tầm im lặng, cậu biết chắc chắn Phương Hồi đã hiểu ra vấn đề. Trần Tầm ngập ngừng một lúc, nhìn Thẩm Hiểu Đường đang mỉm cười phía sau cánh gà, không giấu gì nữa mà trả lời luôn: “Phải”.
Sau khi được trực tiếp nghe câu trả lời từ phía Trần Tầm, Phương Hồi vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, trái tim như bị xé ra thành tàm mảnh, máu đã ngừng chảy, chỉ có nước mắt là tuôn tào như suối. Kể cả cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn rơi lã chã. Phương Hồi cố gắng kìm chế tiếng khóc, qua điện thoại, hai người chỉ nghe thấy lời bài hát Chú chim tù túng, thời gian tựa như hố đen rộng vô bờ, từng phút chầm chậm trôi qua. Một lúc lâu sau, Phương Hồi mới lên tiếng:
“Trần Tầm, anh hãy nhớ đây, vừa nãy là mấy phút cuối cùng mình ở bên nhau, từ giây phút này trở đi, em không phải là người yêu của anh nữa, chúng mình chia tay”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (49)Nghe đến từ chia tay, Trần Tầm liền sững lại, mặc dù đã biết sớm muộn gì cậu và Phương Hồi cũng sẽ chia tay nhau, nhưng Trần Tầm nghĩ rằng việc đó sẽ diễn ra sau khi hai người đối mặt với nhau, ít nhất là phải nói rõ mọi vấn đề. Sự việc diễn ra quá bất ngờ, khiến cậu có chút gì đó không cam lòng.
“Phương Hồi, em hãy nghe anh nói… Phương Hồi? Phương Hồi?”.
Trần Tầm đang định nói gì đó thì Phương Hồi đã cúp máy, khi cậu gọi lại, đầu bên kia đã tắt máy. Trần Tầm vô cùng sốt một, nhớ lại vừa nãy nghe thấy bài hát Chú chim tù túng qua điện thoại, biết chắc chắn Phương Hồi đang có mặt trong hội trường, cậu liền xông vào sân khấu, nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.
Trần Tầm cố gắng đứng trên sân khấu tìm Phương Hồi, nhưng phía dưới rất đông người, khuôn mặt người nào cũng chỉ là một chiếc bóng lờ mờ, cậu không thể phát hiện cô đang ngồi ở đâu. Giữa mấy trăm người, cho dù nỗ lực đến đâu, Trần Tầm vẫn không thể tìm ra Phương Hồi. Rõ ràng là cô ở đó, nhưng cậu không thể tìm thấy cô.
Cảm giác bất lực trong giây phút đó khiến Trần Tầm vô cùng chống chếnh, cậu biết, sẽ không bao giờ tìm lại được cô gái từng nói sẽ suốt đời ở bên cậu. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (50)Sau khi chương trình kết thúc, Trần Tầm vẫn ôm một tia hi vọng và đứng trước cửa đợi, nhưng hội trường có hai cửa, cậu sốt một đứng ở bên này một lát rồi lại chạy sang bên kia một lát. Sợ để lỡ ở cửa bên này, sau đó lại sợ để lỡ ở cửa bên kia. Cuối cùng Trần Tầm vẫn không tìm được Phương Hồi, cậu liên tục gọi điện thoại cho Phương Hồi, nhưng cô tắt máy, cậu lại gọi về phòng cô, nhưng Lưu Vân Vi nói cô về phòng thu dọn đồ đạc và đã về nhà. Trần Tầm cúp máy rồi chạy ngay ra cổng trường, cậu muốn gặp Phương Hồi, gặp Phương Hồi ngay lập tức, chia tay gì đó sẽ nói sau, chỉ cần gặp cô trước đã.
Lúc Trần Tầm lên ô tô, tuyết bắt đầu rơi, đường bắt đầu tắc, lúc đến hoa viên Cự Long đã hơn ba giờ đồng hồ trôi qua, nhưng cô giúp việc nhà Phương Hồi lại đưa ra câu trả lời khiến cậu vô cùng thất vọng, Phương Hồi không về nhà. Trần Tầm gọi điện thoại cô vẫn tắt máy, điện thoại nhà ba cô cũng không có người nghe máy, cô gái này tựa như mất tích khỏi thế gian, khiến cậu vô cùng sợ hãi, bất an.
Trần Tầm nói lúc đó cậu vô cùng sốt ruột, cậu cảm thấy dường như mình đã chọn sai con đường, từ hội trường của trường đến việc Phương Hồi sẽ về ngôi nhà nào, cậu đều phán đoán sai. Dường như điều này đồng nghĩa với việc số phận đã an bài họ ắt phải chia tay, chia tay vốn là điều cậu đã nghĩ đến từ trước, nhưng khi nó thực sự xảy ra, không hiểu tại sao cậu lại đau khổ và không cam tâm như vậy.
Trần Tầm rời hoa viên Cự Long, tuyết đã rơi dày, xe cộ tắc trên đường, chiếc xe nào cũng lê bước rất khó khăn. Trần Tầm lang thang trên vỉa hè, bông tuyết bay lả tả gần như che kín mắt cậu, nước mắt và bông tuyết hòa lẫn vào nhau khiến cậu không nhìn rõ bóng người phía trước, cậu không biết đi đâu mà chỉ thất thểu bước đi, trong lòng cậu chỉ có một cái tên, đó chính là Phương Hồi. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (51)Khi Trần Tầm điên cuồng tìm Phương Hồi trên đường phố, Phương Hồi cũng đang lang thang trên một con đường khác.
Sau khi rời trường W, cô liền quay về trường F, đầu tiên cô tìm đến cái cây họ khắc chữ năm xưa, tên vẫn còn đó, nét chữ cũng vẫn còn đó, vì khắc bằng chìa khóa nên các vết răng cưa đều vẫn còn đó. Phương Hồi bật khóc, cô đã lấy tuyết lấp lên dòng chữ đó, cuối cùng họ vẫn chia tay, mãi mãi chia tay rồi.
Sau đó cô lại đến khu giảng đường cấp ba, học sinh vẫn đang học, hành lang rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên các lớp. Qua cửa sổ đằng sau cô đã nhìn thấy cô Hầu, cô vẫn giảng bài bằng giọng rất trong trẻo, chỉ có điều tay trái đã có thêm một chiếc nhẫn, nghe nói cô đã kết hôn. Bước về phía trước cô lại nhìn thấy thầy Lưu, thầy vẫn không ngừng “ờ ờ”, học sinh ngồi dưới cũng vẫn bấm nhau cười trộm. Tầng trên cùng vẫn dành cho