Insane
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324853

Bình chọn: 8.00/10/485 lượt.

phòng máy để check email, đúng là không nằm ngoài dự đoán, trong mấy lá thư, nổi bật nhật nhất là tên của Kiều Nhiên. Sau khi sang Anh, tuần nào Kiều Nhiên cũng viết cho Phương Hồi một lá thư, trong thư cũng không viết gì nhiều, cùng lắm là hỏi thăm cộng với viết sơ qua về tình hình của mình, thỉnh thoảng còn gửi kèm một hai tấm ảnh. Lần nào câu cuối cùng trong thư cậu đều hỏi: “Mọi chuyện của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt lành và mong sớm nhận được hồi âm của cậu”. Phương Hồi thường viết về những chuyện xảy ra trong trường, cũng thường nhắc đến Trần Tầm và Lâm Gia Mạt, nhưng lần này, khi đọc đến câu “Mọi chuyện của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt lành và mong sớm nhận được hồi âm của cậu”, Phương Hồi chỉ đánh được chữ “ổn” rồi không thể viết thêm được gì nữa, cô gục xuống bàn phím và khóc nức nở. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (20)Cô không ổn, không gì tệ hơn thời điểm này.

Tống Ninh hẹn Lâm Gia Mạt đi ăn cơm riêng, lí do của cậu rất kì cục, thời tiết đã chuyển lạnh, cùng đi ăn bữa cơm cho ấm lòng, để tăng thêm nhiệt độ cho tình cảm.

Hai người gọi một nồi lẩu nhỏ, dưới tác dụng của cồn, nước canh sôi sùng sục. Tống Ninh nhìn Lâm Gia Mạt đang gắp miếng tiết mà không hề tỏ ra ngại ngùng bèn cười nói: “Tớ thích vẻ đẹp hùng hổ, bất chấp tất cả của cậu”.

“Cảm ơn! Người đẹp dù bất chấp đến đâu cũng vẫn là người đẹp! Tớ khá thích những chàng Đông Gioăng luôn coi trọng bản thân”. Lâm Gia Mạt phồng má thổi cho hết nóng nói.

“Có phải tớ đã làm cậu thất vọng không?”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (21)“Khá thất vọng”. Lâm Gia Mạt trả lời thành thật.

“Thế tớ mời cậu ăn cơm, cậu nhận lời vui vẻ thế để làm gì?”. Tống Ninh giả vờ nói với vẻ đau đớn.

“Không ăn thì thiệt thôi, hơn nữa tớ cũng không biết cách từ chối, trước đây có bài học đau đớn rồi”.

“Cậu có biết rằng cậu làm như vậy tức là gieo rắc cho tớ hi vọng rồi không?”.

“Vậy hả? Thế thì để tớ rút về”. Lâm Gia Mạt lại vớt một miếng tiết lên nói.

“Thật hả?”. Tống Ninh khoanh tay lên với vẻ rất hào hứng.

“Thật, cậu cười kinh tởm thế làm gì?”. Lâm Gia Mạt chăm chú gật đầu. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (22)“Thế tại sao cậu lại mơ thấy tớ? Sigmund Freud nói đó là do sự thể hiện của tiềm thức con người”. Tống Ninh cúi về đằng trước và nói với vẻ bí ẩn.

Lâm Gia Mạt liền bỏ đũa xuống, nhếch mép lên cười nói: “Freud nói không sai, nhưng cậu nói sai, người mà tớ mơ thấy không phải là cậu”.

“Cậu nói thế có nghĩa là sao?”. Tống Ninh không cười nữa mà nói với vẻ nghiêm túc.

“Đứng vậy, tớ đã nằm mơ và cũng đã kể cho Phương Hồi, sau đó cậu ấy lại kể cho Trần Tầm, Trần Tầm lại kể cho cậu”. Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên nói: “Nhưng tớ đã nói dối cậu ấy, người mà tớ mơ thấy không phải là cậu mà là Trần Tầm”.

Lâm Gia Mạt nói xong, hai đứa đều im lặng, cồn trong nồi lẩu cháy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng tắt ngấm. Một lát sau Tống Ninh ngẩng đầu lên nói: “Cậu thích Trần Tầm hả?”.

“Tớ quan tâm đến cậu ấy”. Lâm Gia Mạt nghĩ một lát rồi trả lời: “Đã vượt quá mức độ quan tâm giữa bạn bè”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (23)“Thẳng thắn nhỉ”. Tống Ninh cười nói.

“Từ trước đến nay tớ luôn thẳng thắn trước tình yêu”.

“Nhưng đó có phải là tình yêu không?”. Đột nhiên Tống Ninh ngẩng đầu lên và nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc và hỏi.

“Dĩ nhiên… dĩ nhiên là phải rồi”. Lâm Gia Mạt đáp với vẻ luống cuống.

“Coi như là phải vậy, nhưng ở phương diện khác, cậu lại không thẳng thắn với tình bạn, tại sao cậu không dám nói với Phương Hồi?”. Tống Ninh tiếp tục hỏi.

“Tớ sợ cậu ấy không chịu nổi”. Lâm Gia Mạt cúi đầu xuống nói: “Chắc chắn tớ sẽ cố gắng để giành lấy Trần Tầm, đối với Phương Hồi tớ cũng sẽ không từ bỏ!”

Tống Ninh liền vỗ tay nói: “Tốt! Tốt lắm! Lời lẽ rất hoành tráng! Thế tớ hỏi cậu, cậu sẽ dựa vào cái gì để giành lấy, rồi lại dựa vào cái gì để không từ bỏ? Đừng nói những lời hoa mĩ nữa, cậu đã lường trước được hậu quả chưa? Đợi đến khi cậu cảm thấy không thể cứu vãn tình thế được nữa thì mọi thứ đã muộn mất rồi!”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (24)“Tớ hiểu Trần Tầm, cũng hiểu Phương Hồi! Tớ biết phải làm thế nào, cậu không phải giáo huấn tớ!”. Lâm Gia Mạt bực bội nói.

“Chỉ tiếc là cậu không hiểu về tình cảm”. Tống Ninh lắc đầu nói: “Việc này cũng không thể trách được cậu, tình cảm giữa hai người rất mong manh, cậu không thể hiểu được. Gia Mạt, cậu nên yêu một lần nghiêm túc, cậu không thể…”.

“Đủ rồi!”. Lâm Gia Mạt liền đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện của tớ, tớ biết phải làm thế nào. Tống Ninh, cậu rất thông minh, nhưng nhiều lúc thông minh đến mức khiến người ta ghét! Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn cơm! Tớ về trước đây, tạm biệt!”.

Lâm Gia Mạt với lấy áo khoác rồi ra ngoài, Tống Ninh vội vàng thanh toán và đuổi theo, cậu chạy đến kéo cô lại, còn Lâm Gia Mạt thì bực bội hất ngay tay cậu ra.

“Tống Ninh! Cậu đừng tưởng cậu thích tớ thế nào cũng được đâu nhé! Người thích tớ đầy ra đấy, chưa đến lượt cậu đâu! Cậu đừng đi theo tớ nữa, tớ ghét cậu! Rất ghét cậu!”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (25)“Cậu ghét tớ cái gì? Cậu ghét tớ vì tớ cảm nhận được là cậu đang nghĩ gì, hay là ghét tớ vì