XtGem Forum catalog
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.

lại có người thích làm chuyện thiếu tỉnh táo này!”. Tôi thở dài nói.“Ai vậy? Người yêu của anh ấy hả? Nghe nói hiện tại anh ấy không có người yêu mà!”. Phó Vũ Anh ghé sát vào tôi hỏi với vẻ rất hiếu kì.“Anh không biết, em hỏi cậu ấy xem!”. Tôi chỉ vào Trần Tầm đã hát xong và đang đi về phía chúng tôi nói.Trần Tầm đến trước bàn tôi, nâng li của tôi lên và uống hết số rượu còn lại. Tôi nhìn vẻ buồn bã của cậu ta với vẻ suy tư, Phó Vũ Anh liền nhảy vào giữa hai chúng tôi rồi nói: “Anh Trần Tầm, nghe anh Trương Nam nói anh sáng tác bài này để tặng người yêu hả?”.“Làm gì có! Rõ ràng bài này anh sáng tác tặng em hôm đó mà! Trương Nam bịa ra chuyện ấy, tự nhiên anh lại có hứng, thế nào, em hài lòng chứ?”. Trần Tầm trợn mắt nhìn tôi rồi lại quay về với dáng vẻ như thường ngày nói.“Thôi đi! Không chơi với các anh nữa, ghét quá!”. Phó Vũ Anh đỏ mặt bỏ đi.Tôi cười nói với Trần Tầm: “Ông cáo già quá! Cẩn thận không Phó Vũ Anh lại tưởng thật đấy!”.“Tưởng thật với ông hả? Nói cho ông biết nhé, không được yêu đồng nghiệp đâu đấy!”.“Vớ vẩn! Ê, năm xưa ông câu người yêu bằng cách này hả!”.“Hơ hơ, năm xưa phải mất bao nhiêu công tôi mới tán đổ được nàng!”. Trần Tầm nheo mắt nói. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (10)“Nàng nào?”. Tôi nâng li rượu lên hỏi với vẻ dò xét.“Nàng khiến mình phải điêu đứng nhất!”. Trần Tầm chạm li với tôi, lại một li rượu nữa được trút vào bụng.Đó là lần đầu tiên cậu ta nhắc đến Phương Hồi với tôi, mặc dù không nói tên, nhưng tôi biết người mà cậu ta nói chắc chắn là Phương Hồi.Sau bữa liên hoan, tôi và Trần Tầm bị đẩy lên Đông Bắc. Cuối năm là lúc ngành chúng tôi bận rộn nhất, chắc đến tết âm lịch mới được về nhà. May mà doanh nghiệp lần này còn làm khá dễ, không có quá nhiều biểu bảng sáp nhập phức tạp, tôi và Trần Tầm vẫn còn có thời gian nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh phương Bắc, tuyết bay trắng xóa đầy ười.Do chứng chỉ tôi học là ASCPA, khác với chứng chỉ CPA trong nước, nên tôi bảo Trần Tầm cho mượn một giáo trình kiểm toán của cậu ta trước đây để xem qua. Phiên bản cuốn sách mà cậu ta học chắc chắn đã cũ, nhưng những chuẩn tắc mới nhất gì đó tôi đều biết, tôi chỉ muốn xem qua nội dung. Vì miếng cơm manh áo mà trong những giờ phút trà dư tửu hậu, tôi vẫn phải bỏ thời gian ra nghiên cứu. Vì thế mà tôi còn bị Trần Tầm cười nhạo, những lúc chơi cậu ta thường xuyên đuổi tôi về đọc sách, còn tôi thì toàn kéo cậu ấy về làm “thầy giáo” của tôi.Trần Tầm là một anh chàng tính tình sôi nổi, hướng ngoại, những lúc ở gần nhau, hai chúng tôi rất ồn ào, nói rất nhiều chuyện nhưng rất ít chuyện nghiêm chỉnh. Tôi không ngờ rằng sau đó cậu ta lại kể cho tôi nghe chuyện của cậu ta với Phương Hồi, mọi cái đều diễn ra rất ngẫu nhiên, nhưng giống như nội dung được nói trong triết học Mác Lê Nin, trong sự ngẫu nhiên hàm chứa cái tất yếu.Hôm đó tôi vẫn đang đọc cuốn Kiểm toán của cậu ta, đến một trang giữa chừng đột nhiên tôi nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ, bên trên có viết “Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng”. Nét chữ này đã quá quen thuộc với tôi, nó đã từng xuất hiện vô số lần trong căn phòng nhỏ của tôi ở Australia, nào là “thức ăn trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng”, hoặc “tối em không về đâu, anh ăn cơm trước, đừng đợi em”.Nhìn thấy nét chữ của Phương Hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Tầm đang nằm trên giường xem ti vi, cảm giác trong lòng tôi vô cùng khó tả. Tôi cảm thấy bọn là đôi oan nghiệt, khiến tôi không thể yên lòng. Tôi thực sự không chịu được nữa, bèn đứng bật dậy, ném cuốn sách xuống trước mặt Trần Tầm nói: “Giờ thì bị túm được chứng cứ rồi nhé, thành thật khai báo đi, năm xưa cô nàng nào viết cho cậu những câu đẫm nước mắt như thế này!”.Trần Tầm cầm cuốn sách lên xem, cậu ta sững người ra một lát rồi từ từ gập sách lại nói: “Người yêu cũ của tôi viết”. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (11)“Người yêu cũ của cậu thì nhiều lắm! Cô nào vậy?”. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, châm một điếu thuốc hỏi.“Nói nghiêm túc là trong một thời gian khá dài, tôi chỉ có em ấy là người yêu cũ”. Trần Tầm nhìn tôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy, ông đừng có đó là chuyện bịa, cho tôi một điếu đi”.Tôi đưa cho cậu ta một điếu thuốc, nói: “Cậu có hút thuốc đâu?”.“Đó là do tôi cai rồi, thời ngông cuồng năm xưa, tôi hút kinh khủng hơn ông nhiều!”. Trần Tầm châm một điếu thuốc với vẻ rất lành nghề, phả ra một làn khói nói.“Chậc chậc, một nhân vật có nhiều chuyện thâm cung bí sử đây! Kể cho anh em nghe đi!”. Tôi cười nói.“Kể cái đếch gì! Sao ông đàn bà thế nhỉ!”. Trần Tầm đẩy tôi một cái nói.“Tôi chỉ tích lũy đề tài của cuộc sống thôi mà, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ viết cho ông một cuốn tiểu thuyết mang tính tự truyện thì sao!”. Tôi giả vờ nói với vẻ nghiêm túc.“Ông á? Trên forum chat ngoài ba cái câu bậy bạ và mấy từ sai chính tả, chẳng moi ra được câu nào hoàn chỉnh mà còn đòi làm nhà văn ư?” Trần Tầm liền hạ bệ tôi.“Đồ đểu!”. Tôi cười đánh cậu ta: “Không kể thì thôi!”.“OK! Để tôi kể cho ông nghe, để tôi kể!”. Trần Tầm né tôi nói: “Chuyện này tôi chưa kể với ai bao giờ!”.Và thế là tối hôm đó, tôi đã cống hiến hết đám thuốc lá Trung Nam Hải, c