
người lên tiếng trước. Lâm Hân nhẹ nhàng:-Cô không bảo tôi là nhiều chuyện là được. Mỗi người mỗi cảnh, thật ra tôi không ở trong hoàn cảnh của cô, đáng lẽ không có quyền gì can thiệp cả. Nhưng tôi lại là vợ của Hạo Thiên, tôi cũng chỉ muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình mình…Tôi cũng không muốn sau này Vọng Thiên lớn lên hiểu chuyện, sẽ cho là chồng tôi đã làm ba mẹ nó đau khổ sẽ oán hận và làm nhiều điều không hay cho anh ấy. Tôi cũng chỉ muốn bảo vệ gia đình mình thôi…Diễm Thu khựng lại. Nhưng rồi cô lại nhấp tiếp tách trà, giọng thản nhiên:-Dù lý do gì chị cũng đã giúp tôi tỉnh lại. Tôi có lỗi với Vọng Thiên. Làm mẹ nhưng bản thân tôi lại tự nhiêu đặt một gánh nặng vô hình lên vai cháu. Thượng Hải đều biết chuyện tôi và Hạo Thiên đính hôn thưở trước, giờ Vọng Thiên mang tên đó người ta không khỏi suy nghĩ…Tuy rằng con tôi rất giống cha nó, nhưng miệng đời ghê gớm…tôi không muốn Vọng Thiên sẽ phải suy nghĩ quá nhiều.Qua cánh cửa kính, cả hai đều nhìn thấy Vọng Thiên mỉm cười đi sau Khải Hoa. Cô bé nói gì rồi sau đó đánh nhẹ vào người Vọng Thiên. Cậu bé không nói gì, chỉ cười, còn xoa đầu Khải Hoa nữa…Hai đứa trẻ ngây thơ khờ khạo, thế mà suýt chút nữa hai người mẹ lại là nhân vật gián tiếp tước đi nụ cười trên môi con trẻ. Lâm Hân bỗng hỏi Diễm Thu:-Sau này cô định thế nào? Cha của Tiểu Thiên là anh Thiệu Hằng?-Chị nghĩ tôi phải làm sao? -Diễm Thu đột ngột hỏi -Tôi không yêu anh ấy. Tôi cũng không biết phải làm gì nữa. Tôi…-Cô có còn ghét anh ấy lắm không?Lần này Diễm Thu im lặng một lúc lâu. Cô đang tự hỏi lại…Mình có còn hận Thiệu Hằng như ngày đầu không nữa? Có đến nỗi muốn giết anh như những ngày Thiệu Hằng mới ép buộc cô không?-Ngày xưa tôi ở quê, bên cạnh có rất nhiều thím, họ thường hay bị chồng đánh. Cứ mỗi lúc các ông ấy say là gò má họ lại thoạt xanh thoạt tím. Các thím ấy lại phải làm đủ mọi chuyện kiếm tiền, trong khi chồng của họ say xỉn suốt ngày, có khi còn mang tiền của các thím ấy đi bao gái nữa….Tôi hỏi mẹ khổ vậy sao họ khônt bỏ chồng đi. Các thím ấy bảo là phải vì con mà sống…Nhưng con của họ lớn lên, con trai lại bắt đầu say như họ, con gái thì bị ép lấy chồng sớm vì những người cha như vậy.-…………-Sau này tôi lên Hong Kong sống, làm thêm trong một tiệm cho thuê tiểu thuyết. Các cô thiếu nữ rất thích đọc loại truyện soái ca ngôn tình, lạnh lùng, đẹp trai nhưng có sở thích ngược vợ, yêu mà không dám nói, bản thân quan hệ hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, nhưng khi vợ mình, người yêu mình chỉ cần có cử chỉ thân mật với người khác giới là ghen tuông lồng lộn, nghĩ đủ trò biến thái. Tôi từng nghĩ, thà tôi ế chồng suốt kiếp chứ thân thể cha mẹ sinh ra để cho người như thế vùi dập chết còn sướng hơn…Con của tôi nếu có người cha như vậy thật là bất hạnh, cô Lâm nghĩ có đúng không?Diễm Thu ngơ ngẩn. Lâm Hân đặt ly xuống bàn, hỏi tiếp:-Chồng cô Lâm có phải là người như vậy không?Thiệu Hằng bá đạo? Có…Nhưng anh không đến nỗi vậy. Anh cũng có khi đập đồ, giận dữ quát tháo nhưng đôi bàn tay đó chưa bao giờ tát vào mặt Diễm Thu. Anh có hành động bạo hành tình dục…Song Diễm Thu cũng biết, đó là do cô chọc giận anh. 7 năm nay Thiệu Hằng không vì sự lạnh nhạt và hành hạ của cô mà trả đũa vợ bằng cách trai gái bên ngoài. Người không biết chuyện đều cho anh là người chồng tốt. Vọng Thiên cũng không thể thiếu ba mình.-Nếu anh ấy không đến nỗi như vậy, con của hai người sẽ không bị người cha xấu làm méo mó nhân cách đâu. Cá nhân tôi cho là, phụ nữ chúng ta khi còn con gái lựa chọn thế nào cũng được, nhưng khi có con thì phải suy nghĩ, tìm mọi điều kiện tốt nhất cho con phát triển. Người cha có vai trò không kém gì mẹ, nhất là con trai. Người cha xấu, con cái biến chất, lúc đó người làm mẹ không phải khăng khăng giữ cha cho con mà dung túng cho những hành động xấu xa của họ. Nhưng nếu đó vẫn là người cha tốt, lỗi lầm gây ra có thể tha thứ được thì tha. Sống vì con, vốn là thiên chức của phụ nữ, cũng là trách nhiệm của một người mẹ như chúng ta, cô Lâm có đồng ý với tôi không?
Chương 24: Bất an
Ba ngày Tết trôi qua rất nhanh. Sáng ngày mồng Bốn, cả nhà Hạo Thiên thu xếp về Hong Kong trong sự bịn rịn của ông bà Kỷ và Hiểu Dung.
Đêm trước khi lên đường, bả Kỷ gọi Lâm Hân vào phòng. Quà bà tặng cho cô là một chiếc vòng mã não…Theo lời bà kể, đây là chiếc vòng kỉ niệm, vào thời khốn khó nhất ông Kỷ đã dành dụm mua tặng cho vợ. Dù không có giá trị lắm về vật chất nhưng mặt tinh thần, có lẽ là không thể nào sánh được.
Nhận chiếc vòng từ tay mẹ chồng, Lâm Hân thực sự cảm nhận được sự ràng buộc. Cô đã là con dâu của gia đình, đây là những người thân của cô….Lâm Hân đã có người thân.
Người thân?…Lâm Hân bỗng trở nên thẫn thờ khi nhớ đến hai từ ngữ thiêng liêng đó. Cô đã từng có một thời thơ ấu vui vẻ. Dù nghèo khó, dù còn nhiều thiếu thốn song Lâm Hân từng được mẹ may cho chiếc áo ấm bằng những đồng tiền kiếm được từ phiên chợ Tết. Ba cô, ngày nào cũng về nhà trễ nhằm kiếm thêm mấy trăm đồng đóng học phí cho con.
Sau đó…Ba mẹ mất…Ký ức của Lâm Hân về họ quá ít. Chỉ nhớ được gương mặt hồng lên vì ánh lửa