Polaroid
Nắm lấy tay em

Nắm lấy tay em

Tác giả: Tiểu Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322443

Bình chọn: 7.00/10/244 lượt.

ứ qua chơi.-Dạ…Khải Hoa và Khải Lạc cũng thức giấc. Cô bé Khải Hoa mỉm cười với Vọng Thiên:-Anh có vuốt Tiểu Đồng không?-Không.-Anh có qua trồng cây với anh hai của em nữa không?-Anh không biết nữa.-Em và anh hai ở đây qua Tết lận. Anh tới chơi nha.Khải Hoa cười nhiều hơn trước. Khải Lạc cũng trở nên thân thiện. Chỉ có Vọng Thiên, nét buồn vẫn vương vấp trên mi mắt…Lâm Hân nhẹ chạm vào tay chồng. Hiểu ý, Hạo Thiên nhẹ nhàng:-Đã lâu không gặp, nếu anh Trương không phiền, tôi muốn nói chuyện với Diễm Thu một chút. Có được không anh?Bình thường Thiệu Hằng sẽ lồng lộn lên vì ghen tức. Anh không muốn Diễm Thu có bất cứ mối quan hệ gì với người yêu cũ. Song, sau lần mất tích này của Vọng Thiên, một số suy nghĩ trong đầu Thiệu Hằng đã thay đổi. Anh chỉ muốn ôm con trai vào lòng, muốn nhìn con an toàn và say ngủ. Đó có lẽ là bản năng thường thấy của những người cha một khi suýt chút đã đánh mất con mình.-Chúng ta về thôi con. Cảm ơn anh chị rất nhiều.Anh quay sang Diễm Thu, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, giọng bỗng nhẹ tênh:-Anh sẽ bảo chú Lý ở lại chờ. Bây giờ anh đưa con về trước….Chào em…Vọng Thiên níu nhẹ túi áo sơ mi của ba, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Lúc nãy cậu bé định hỏi, sao không đợi mẹ về, nhưng rồi thôi…Ba không nói là không thích…Vọng Thiên mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.Cả nhà họ Kỷ đã tự giác lui vào trong. Chuyện của ba người hãy để ba người giải quyết. Ông bà không can thiệp, Hiểu Dung cũng im lặng về phòng.Lâm Hân là người chủ động phá tan sự yên tĩnh. Cô cúi xuống hai đứa con, nói nhỏ với Hạo Thiên:-Em đưa hai con vào ngủ trước. Anh và cô Lâm cứ nói chuyện đi!…Câu chuyện của Hạo Thiên đều đều vang bên tai Diễm Thu. Cô nghe mà hồn không để đó. Diễm Thu cũng không hiểu rõ cảm giác của mình lúc này nữa. Cô không phải chỉ hận Thiệu Hằng nên mới hành hạ anh đến vậy. Cô muốn mang cuộc sống địa ngục đến cho Thiệu Hằng. Diễm Thu muốn trả thù anh bằng thái độ lạnh nhạt và tâm hồn như đã chết. Nhưng…nhưng sao bây giờ, Hạo Thiên mong nhớ suốt bao nhiêu năm đang ngồi trước mắt. Câu chuyện tình một đêm của anh không làm Diễm Thu đau lòng gì cả. Cô chỉ nhớ, chỉ nghe tim mình quặn thắt khi nhớ đến thái độ của Vọng Thiên lúc nãy. Con cô né tránh cô…Ánh mắt nó nhìn cô, vừa muốn tránh xa lại vừa lạnh nhạt. Vọng Thiên…Vọng Thiên…-Tiểu Diễm.Đó là tên ngày xưa Hạo Thiên hay gọi. Bây giờ nghe lại, Diễm Thu lại ngơ ngác. Rồi cô bỗng bật khóc…Khóc ngon lành:-Anh Thiên…Anh Thiên ơi, Vọng Thiên sao lại đối với em như thế? Con của em….Em có lỗi với con nhiều lắm phải không anh? Em…Anh Thiên…Mỗi lần gặp chuyện, Diễm Thu hay gọi Hạo Thiên bằng cách gọi anh Thiên thân thiết. Như một cô em gái cần anh trai nương tựa vậy. Mọi chuyện dù lớn đến mấy cô cũng không sợ, đã có anh Thiên ở đó che chở, giải quyết, chỉ cho Diễm Thu một đường ra.Nhưng chuyện này thì anh không biết làm sao cả? Hạo Thiên cũng không thể như lúc nhỏ, mỗi lần Diễm Thu buồn lại chở cô trên chiếc xe đạp vòng quanh phố phường nhộn nhịp. Không thể như khi 20 tuổi, cho cô gối đầu vào vai nữa…Bờ vai anh vốn đã tình nguyện cho người khác tựa đầu rồi.-Tại sao cô lại đặt tên cho con là Vọng Thiên?Lâm Hân bất ngờ lên tiếng. Cô là một người phụ nữ có phần khép kín, có phần nhút nhát….Song bây giờ Lâm Hân lại mang một bộ mặt khác. Cô là một người mẹ…Một người mẹ lại tra vấn một người mẹ khác ngay trước mắt chồng mình.-Tôi…-Tôi đặt tên cho con tôi là Khải Lạc và Khải Hoa. Khải Lạc là niềm vui bắt đầu, Khải Hoa là thời điểm bắt đầu hoa nở. Khi tôi đặt tên đó, tôi đang ở trong tình trạng nhà không có, không công việc, bản thân tôi không đủ sữa nuôi con. Tôi có lúc phải đi lượm phế liệu. Sau đó tôi làm lao công ở nhà hàng, soát vé xe buýt…Nhưng tôi vẫn muốn con tôi là những đứa trẻ luôn ở những thời điểm vui vẻ nhất của cuộc sống? Còn cô, ngay khi cô đặt tên con, cô đã muốn nó trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Khi cô đặt tên con mình, cô có nghĩ, sau này con cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc nói về ý nghĩa tên mình với các bạn không?Cảm giác của Lâm Hân khi nghe Trương Cửu Hồng nói về tên của Vọng Thiên không phải là cảm giác hờn ghen hay nghi ngờ, tủi phận. Cô chỉ cảm thấy thương đứa trẻ mang cái tên đó xiết bao.Nhưng rồi, biết đứa trẻ đó là cậu bé trong nhà mình, tình thương kia đã biến thành sự phẫn nộ. Nếu trước đây còn có chút lo sợ khi biết tình cảm của Hạo Thiên và cô gái ấy thì bây giờ Lâm Hân không sợ nữa. Nếu một người như vậy có thể làm Hạo Thiên rung động, làm anh tình cũ không rủ cũng tới thì anh cũng không đáng làm chỗ dựa cho mẹ con cô nữa. Lâm Hân cảm thấy khinh ghét cô gái ấy, khinh ghét rất nhiều.-Tôi…Một người mẹ thực sự sẽ không như cô ấy. Một người mẹ thực sự sẽ không khiến đứa con của mình phải khóc…Một người mẹ thực sự sẽ không mang cái tên của con mình làm một công cụ trả thù.-Khi cô bị anh Thiệu Hằng cưỡng bức, cô có dùng thuốc tránh thai không?Câu hỏi của Lâm Hân đột ngột và trực tiếp. Hạo Thiên cũng ngẩn người…Sắc mặt Diễm Thu tái nhợt…Cô nhớ lại…Khi ấy mình rất hận, ngoài hận ra thì…thì không có làm gì.-Khi tôi và Hạo Thiên xảy ra quan hệ, tôi không