Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mỹ nhân đá

Mỹ nhân đá

Tác giả: An Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326851

Bình chọn: 7.5.00/10/685 lượt.

i các người vì đã làm công việc của mọi người rối tung lên. Ta sẽ gặp Thiệu Khải Đăng và Nương Tiên để nói chuyện. Số phận của hai người, để cho họ tự chọn lựa, chúng ta không xen vào nữa, được không?

Chương 24: Cha Vợ Gặp Con Rể – Cha!

Trong ký ức còn sót lại của Nương Tiên, cha vẫn như thế. Nàng không ngần ngại nhào vào vòng tay rộng mở của cha, đôi mắt trong veo ngước nhìn thiên đế, thật đáng yêu:

– Tiểu tiên… Nước…

Mắt Thiệu Khải Đăng như nổ đom đóm trước cảnh thân mật bất ngờ kia. Tính chiếm hữu quả là rất cao, thiên đế thở dài:

– Ta là cha của Nương Tiên.

Nhạc phụ? Thiệu Khải Đăng thầm quan sát. Chuyện kiếp trước, hắn vẫn còn nhớ. Đương nhiên là không có cảm tình với hai từ thiên đếMộtchút nào:

– Đến đây làm gì?

– Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

– Nương Tiên là của ta. Người tạo ra nàng ấy nhưng lại quẳng nàng trong một xó rừng. Ta tìm được, dĩ nhiên là của ta rồi.

– Nương Tiên không phải là một món đồ vật. – Thiên đế nhìn con gái, xót xa khi so với vóc dáng tròn trịa khi mới xuống, nàng có ốm đi – Ngươi phải lắng nghe tâm tư tình cảm của nó, xem nó có thích ngươi không?

– Vậy ngày xưa khi thiên đế lấy đá của tôi đi, Thiên đế có hỏi đá, ở với mèo là sung sướng, hay ở với thiên đế thích hơn không?

Thiên đế cứng họng. Gã này ngang như cua, nhưng cái ngang của hắn không phải là không có lý:

– Ta thừa nhận là ta sai. Nên ta không muốn lập lại sai lầm đó lần nữa. Nương Tiên chưa sẵn sàng để làm một con người, một người vợ. Ngươi yêu thích nó, hãy cho nó một thời gian nữa để nó học hỏi, khám phá thêm thế giới này. Giam cầm nó không phải là cách thể hiện ngươi yêu nó, chỉ để thỏa mãn ý thích sỡ hữu của ngươi thôi.

– Tôi làm vì bản thân tôi mà. Người ta sung sướng trong khi mình đau khổ, thế tại sao mình không được quyền sung sướng khi người ta đau khổ chứ…

– Ngươi…

Quả là rất bướng bỉnh. Những con người thế này, thiên đế chưa từng gặp nên cũng không biết phải làm sao.

– Cha vợ đi thăm con gái như vậy được rồi. Cha vợ an tâm, tôi hứa sẽ không bạc đãi Nương Tiên. Tôi cũng không cưới vợ hai, vợ ba thị thiếp gì đó làm khổ nàng. Còn chuyện dạy dỗ nàng, thiết nghĩ không cần đâu. Dạy dỗ theo kiểu quăng nàng vào một xó, không cho tiếp xúc với bên ngoài thì dạy làm gì. Cuộc sống sẽ dạy cho nàng trưởng thành. Người không cần lo.

Thiên đế quả nhiên cụt lý. Thiên đế này cũng cần dạy dỗ lại thôi, ăn với nói thế thì làm sao mà hơn người ta được:

– Thiên đế của chúng ta hiền quá!

– Người tốt là vậy mà. Hắn có lỗi nên chỉ cần nhắc tới lỗi của hắn là hắn co vòi lại ngay. Thật là khổ quá đi mất!

– Nói thì nói, giận thì giận thế thôi chứ người làm sao mà bỏ lửng số phận của Thiệu Khải Đăng được. Tôi cũng muốn biết sao từ huyết hồn mà hắn lại thành nửa người nửa yêu thế này. Chuyện thật là hấp dẫn…

– Ngươi chỉ nhiều chuyện là giỏi thôi. Hắn tồn tại theo kiểu nửa người nửa yêu, có lẽ là do hắn đã mượn xác con người để tiếp tục sống. Nếu xem rõ được quá trình mượn xác đó thì sẽ có cớ cho cái gã thiên đế hiền lành của chúng ta đòi lại uy phong cho mình. Thiên đế không giết sinh vật trên dương trần nhưng nếu sinh vật đó làm tổn hại tới người khác, hắn hoàn toàn có thể ra tay.

– Ý chủ nhân là nếu Thiệu Khải Đăng là do hại người cướp xác thì sẽ bị…

– Ừ. Muốn biết rõ thì đi hỏi Diêm đế thôi. Lúc nãy đang coi hay thì có người ra vẻ quân tử không thèm chấp, bây giờ chúng ta coi tiếp, xem diễn biến thế nào…

Chương 25: Càng Lúc Càng Không Hiểu Gì

Diêm đế này là Diêm đế dự bị. Diêm đế chính thức nghe nói là làm việc quá sức, đã xin thiên đế nghỉ ngơi một thời gian. Không cần đồng ý cũng nghỉ. Dạo này trên các thời không, thiên tai, bệnh tật, chiến tranh nhiều quá, chết càng ngày càng nhiều, khiến Diêm đế và lũ thuộc hạ thở không ra hơi:

– Mượn tiếp gương à?

– Ừ.

– Gương đó khó xem lắm. Ta cũng không rảnh giúp các ngươi điều khiển nó. Mà thiên đế đã nói không cần xem tiếp nữa mà.

– Ta muốn làm rõ một số chuyện thôi. Làm sao để coi hết, chỉ đi!

– Có vòng luân hồi thời gian – Diêm đế chỉ vào một dụng cụ hình bát quái nằm ở một xó – Thầy trò ngươi có thể đến bất cứ nơi nào trong quá khứ. Nhưng phải hy sinh một chút. Hai thầy trò các ngươi sẽ bị biến thành một thứ gì thật vô dụng trong thời đại đó, khiến các người không thể can thiệp vào chuyện đang xảy ra. Chịu không?

– Ừ.

– Cái này chỉ xài được có 3 lần thôi.Mộtlần ta thử nghiệm trước,Mộtlần có người khác xài rồi. Các ngươi là lần thứ ba đó.

– Vậy nếu không quay về được thì sao? – Phượng hoàng bất ngờ xen vào – Chết ở đó luôn hả?

– Cái đó ta không biết – Diêm đế nhún vai – Ta chưa thử tính năng đó mà.

Lại nhìn nhau rồi thần số phận xoa đầu phượng hoàng:

– Đừng lo. Chúng ta mà có gì sẽ không ai dự đoán, sắp xếp cho số phận người khác đâu.

– Nhưng chúng ta cũng đâu có viết số phận cho mình. – Phượng hoàng thở dài – Ai biết được.

– Giờ có đi không – Diêm đế gắt – Nhanh lên, ta cònMộtđống việc phải làm.

– Ừ, đi chứ!

Thần số phận nựng nhẹ má phượng hoàng:

– Không cần đi với ta đâu. Nếu ta không về nữa thì thay ta làm cho xong cái đống sổ sách đó.