à làm chuyện để ý.
– Xấu quá mà đòi cao. Đi với anh ấy không thấy nhục sao?
Ô hô, tôi hiểu mấy người này thật đấy! Tôi nhếch mép. Nhưng chính tôi – một người ghét hắn còn phải công nhận hắn đẹp trai cơ mà. Hôm nay phong cách của hắn lại cực chất. Áo thun đen in chữ “One of a kind”, bên ngoài là áo khoác da trơn, quần jean đen ôm, mài bạc phía trước, giày bata cổ cao, dây giày dạ quang,… Tóc hắn đánh rối phía mái, màu nâu nhẹ ánh lên trong nắng. Chùi ui! Đẹp trai quá… T.T Đột nhiên Ren khoác vai tôi. Tôi giật mình quay sang nhìn hắn, mặt hắn nghiêm trọng kinh khủng. Cái gì đây?! Chẳng phải trong hoàn cảnh này tôi mới là người phải nghiêm nghị chửi hắn sao?!
Hắn đột nhiên kéo tôi lại. “Chíu” – một viên đạn sượt qua lọn tóc tôi ghim thẳng xuống đất. OMG! Cái đó… cái… đó là đạn?! Tôi trợn mắt nhìn sang Ren. Hắn chăm chú nhìn tôi. Ấy chết! Hắn đẹp trai quá! T.T
– Cái gì thế? Là đạn sao?!
– Có ai đó muốn giết người à!?
– Có cần báo cho đại pháp sư (giống kiểu cảnh sát ở trái đât) không?
– Cô không sao chứ?! – Ren dịu dàng hỏi tôi.
– Ừ. – tôi hơi hoảng nên bắt đầu thở dốc.
Ren cũng không nói gì nữa, nhưng mà cái tay hắn vẫn cứ choàng trên vai tôi. Cả hai đứng im như tượng. Cuối cùng sau khi tôi đã bình tĩnh hơn, tôi ngước nhìn về phía đạn bay tới. Và tôi đã định vị được nơi cái tên khốn dám bắn tôi – sân thượng của một tòa nhà.
Tôi đẩy tay Ren ra, quay sang nói với hắn:
– Cậu về trước đi, tôi đi đây chút.
Tôi dùng thuật dịch chuyển đến chỗ thằng đó. Còn Ren tức tối vì bị bỏ rơi…
– Ê, tao ở đây nè. Gần hơn rồi đó, mày bắn tao đi. Dễ trúng hơn ấy.
– Mày… mày… sao mà mày… – một thằng bịt kín mặt mày, bên một cây súng ống.
– Tao cho mày biết, tao ghét nhất là những thằng bắn lén. Tao ghét thứ nhì là mấy thằng bịt mặt, và ghét thứ ba là mấy thằng ngu.
– Mày dám… – hắn đứng lên phóng về phía tôi, bị tôi đá cho một cú. Ui xin lỗi nghen. Tôi đá rất nhẹ mà không hiểu sao hắn gãy tới hai cái răng cửa?
– Im! Ngu thì không có quyền lên tiếng. Để tao dạy cho mày một chút này… Sau này nếu mày bắn hụt, thì lo mà vắt giò lên cổ chạy đi nghe chưa. Từ đường bắn, người ta dễ dàng đoán được chỗ mày đang đứng đấy, và khi mà người ta phát hiện ra chỗ mày… người đó nhất định sẽ giết mày… như tao chẳng hạn.
– AAAAAAAAAAAAAAAAA!!
Tôi dùng đủ mọi phép thuật sát thương lên người hắn, không quên bồi thêm mấy cú đấm. Máu vương khắp nơi từ nền nhà tới khuôn mặt tôi. Tên Ren phá đám từ đâu nhảy ra, dùng phép cưỡng chế dịch chuyển ép tôi về kí túc xá. Mà cái phép thuật đó rất là bá đạo, người dùng phép phải cầm chặt hai tay đối phương rồi dùng phép, nên tôi chẳng cự quậy được gì. Nhưng tôi đang xả stress mà! Cái tên phá đám. Tôi trợn mắt đe dọa hắn, miệng nói:
– Kháng phép thu… ưm…
Tôi bị ấy bịt miệng… bằng môi của ấy… OMG!!! Tên khốn đó dám hôn tôi!!! Ầy nhưng phải hiểu cho hắn… tay lo giữ tay tôi thì tay đâu nữa mà bịt mồm tôi lại… ủa… mà ai biểu hắn bịt miệng tôi chi!! A! Trả nụ hôn đầu cho tôi tên khốn!! Tên thối tha! Tên chết bầm chết dập kia!!
Ở kí túc xá, phòng số 13…
– AAAAAAAAAAAAAAAA!!!! Tên chết tiệt!! – tôi vừa về tới phòng đã hét lớn.
Giận quá thể rồi nhá!! Hắn nghĩ hắn là ai, ép tôi về kí túc xá, còn dám hôn tôi. Tội nặng ngày thêm nặng. Cái tên đó… Tôi thề sẽ không tha thứ cho hắn, vậy cho nên, bây giờ tôi sẽ…:
– Đi tắm thôi, máu tanh quá.
…
Tôi mở tủ lạnh lôi ra chai XO tu ừng ực cho hạ hỏa. Cái tên Ren lôi tôi về nhà rồi phóng đi đâu mất mà giờ này chưa thấy về! Tại sao hắn được chơi mà tôi thì không? Đã tới chiều rồi mà. Tôi cũng đã nấu thức ăn chiều (cho tôi), còn chờ hắn về ăn (đấm) cơ mà. Thế mà dám đi chơi về muộn đến vậy… Tôi cô đơn (vì không có gì xả stress) lắm đấy.
Cơ mà tại sao cái tên đó lại bắn tôi? Là tự hắn có chủ đích vậy hay là có người thuê hắn ám sát? Ban nãy do hăng máu quá mà tôi quên hỏi hắn. Giờ làm sao đây?!
Tôi ngồi xuống giường, lớ ngớ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Ánh mắt cũa tôi bị cuốn hút theo vẻ đẹp ấy. Đã là lần thứ hai kể từ khi tôi bước vào ngôi trường này thấy một cảnh như thế. Tôi ngồi nhìn cảnh ngoài cửa sổ, mà mắt mờ đi, rồi tôi ngủ luôn lúc nào không hay.
…
Lời kể của Ren.
Tôi mệt mỏi trở về kí túc xá sau khi giải quyết giúp cô ta. Điên thật! Con gái gì mà bạo lực tợn, giết chết thằng đó luôn mới kinh. Tôi phải đi thủ tiêu xác giúp cô ta, chứ để bọn đại pháp sư phát hiện ra có nước vào tù mà bóc lịch.
Yuki…!!! Cô là đứa con gái chết tiệt!!! Vừa mới động lòng trước vẻ đẹp của cô ta, giờ đã bị làm cho mất tiệt cảm giác đó. Cô ta xử sạch bong chai rượu của tôi, rồi nằm lăn ra sàn nhà mà ngủ, trong khi tôi phải giúp cô ta xử lí mọi thứ. Con nhỏ đáng ghét này… Không ghét cô thì tôi không phải là Ren!
Yuki đột nhiên nhăn nhó rồi mở mắt dần. Tôi ngẩn người nhìn cô ta. Nhỏ đưa tay dụi dụi mắt, hai vai hơi run trông như con mèo nhỏ nhắn yếu đuối. Nhỏ bắt đầu để ý thấy tôi, đột nhiên lảo đảo đứng lên, còn mạnh bạo nắm lấy cổ áo của tôi. Mặt Yuki đỏ ửng, không ổn, cô ta say rồi! Cô ta định làm gì tôi đây, nhỡ như tấn công đột ngột t
