
nào.
Đến khi tỉnh lại tôi nghĩ, “Cao Phi anh xem này, anh lại thoát không khỏi em.”
Trời đã tối rồi, tôi nhìn đồng hồ đã là 7 giờ, xem ra lần ngất xỉu này đã vượt quá cả mức 5 tiếng của lần trước.
Tôi đứng lên, chỉnh lại tạp dề trên người, nhìn một đống thứ trong phòng bếp, nghĩ thấy không ổn, Cao Phi chỉ sợ là sẽ về ngay bây giờ. Mà tôi lại chưa làm gì cả. Trời biết là tôi hi vọng giúp Cao Phi có được lần sinh nhật vui vẻ này đến mức nào. Có lẽ cả đời này chỉ còn lại đây là sinh nhật cuối cùng tôi có thể cùng anh trải qua.
Lúc Cao Phi trở lại đã là mười một rưỡi đêm.
Trước đó tôi đã nhấc điện thoại lên vô số lần, nhưng không có lần nào gọi được.
Trên bàn bày đầy các món ăn, đương nhiên không phải do tôi làm. Sau khi tỉnh lại, tôi đã không còn thời gian cũng không có hứng thú làm những món này.
Trên bàn còn có bánh ngọt ba tầng được làm đặc biệt, tôi cũng không biết tại sao mình phải làm chiếc bánh lớn như vậy. Có lẽ trong tiềm thức, tôi hi vọng chiếc bánh này vĩnh viễn cũng sẽ không ăn xong.
Cao Phi uống rượu say được đồng nghiệp đưa về nhà. Người đưa anh về gọi tôi là chị dâu, điều này khiến cho tôi rất vui vẻ.
Anh ta giao Cao Phi cho tôi sau đó dùng thái độ hơi khác thường đánh giá căn nhà. Căn nhà này cũng khá lớn, cũng đủ xa hoa, không phải là loại Cao Phi có thể mua được. Nhưng anh ta rất có phép tắc, cũng không khiếm nhã.
Cao Phi hình như lúc nào cũng chán ghét mùi vị của tôi. Anh ngã vào trong ngực tôi lại giãy giụa đứng lên, sau đó miệng mơ hồ không rõ gọi tên một người. Tôi xác định được người khác không có nghe thấy, mới có thể bình tĩnh tự nhiên ra tiễn đồng nghiệp của anh.
Khi quay lại thì dường như Cao Phi đã tỉnh rượu một nửa.
Hai mắt anh nhìn thẳng vào tôi. Tôi rất vui, ngó lên tường, còn kém mười phút nữa mới tới mười hai giờ, tôi còn chưa bỏ lỡ mất mười phút cuối cùng trong ngày sinh nhật của anh.
Tôi nhìn bánh ngọt, nói với Cao Phi: “Cao Phi, sinh nhật vui vẻ.”
Anh không nghĩ tới tôi sẽ nói câu này, ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng vẫn biểu lộ nét mặt chán ghét tôi. Tôi không ngừng nỗ lực phớt lờ ảnh hưởng của nó: “Ước một điều đi, được không?”
Cao Phi cuối cùng vẫn say, không trả lời câu hỏi của tôi cũng không nhìn tôi nữa, chỉ lảo đảo quay người trở về phòng. Tôi nóng vội, dùng ngón trỏ phiết qua mặt trên chiếc bánh ngọt, đến trước mặt anh làm nũng: “Vậy thì ăn một miếng đi! A, chỉ một miếng thôi, ” vừa nói vừa quơ quơ ngón tay trước mặt anh, định đút vào miệng anh.
Gần được rồi, anh lại nhanh nhẹn đưa tay đỡ, “Tôi mệt rồi.”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải, cho ngón tay vào trong miệng, vị bơ ngấy đầy dầu mỡ lập tức lan đầy khoang miệng, bỗng có cảm giác buồn nôn, rồi lại thấy cay đắng trong lòng. Cao Phi, sau này, có khi nào anh cũng bắt nạt cô ta như thế không?
Nước mắt tí tách tí tách rơi, tôi mất một tuần lễ để ăn hết chiếc bánh sinh nhật của Cao Phi.
Ít nhất lúc này đây, trong lúc anh đang có cảm xúc, hôn anh
Tôi đến bệnh viện, bác sĩ vẫn giữ nguyên ý kiến cũ, nghĩa là lập tức nằm viện điều trị hoá chất. Chỉ cần nhiều thêm một ít thời gian, bệnh tình tăng thêm, tình huống càng thêm khẩn cấp.
“Thế xác suất chữa khỏi là bao nhiêu?”
“Đây không phải là vấn đề xác suất chữa khỏi, mà là có bệnh thì phải trị. Phải dốc hết sức.”
Tôi lắc đầu, nhìn vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm trước mắt, “Tốn công vô ích, cần gì phải thế, tôi chỉ muốn được yên ổn đi hết đoạn đường cuối cùng này thôi.”
Công ty Cao Phi tổ chức tiệc. Kết hôn hai năm, lần đầu tiên Cao Phi mời tôi tham dự. Tôi phấn khích, ở nhà chạy ra chạy vào, nhảy tưng tưng như con chim sẻ trên cành cây.
Có lẽ do lần đó đồng nghiệp của anh đưa anh về nhà mới biết đến tôi nên lúc này anh cũng không thể từ chối được. Tôi bỗng nhiên tha thứ hết cho anh về buổi tối hôm đó, thậm chí còn thấy có chút may mắn.
Tôi chuẩn bị từ trước hai ngày, ngắm tóc tai trong gương, nhìn quần áo trong tủ, khoa tay múa chân trước mặt Cao Phi, không ngại làm phiền người ta hỏi: “Cao Phi, cái này đẹp không? Đẹp không?”
Cao Phi không kiên nhẫn đối phó qua loa, thậm chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nói luôn là được, tôi vì tâm trạng hớn hở cũng hoàn toàn không so đo, thử xong mọi bộ quần áo mình có, tôi nhảy lên người Cao Phi, hai tay ôm cổ anh, quấn quanh lấy anh như dây tơ hồng, thật tỉ mỉ quan sát anh.
Cao Phi mặc dù vẫn tỏ thái độ không bằng lòng như trước, nhưng cũng không đẩy tôi xuống.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt kia thâm thúy hữu thần, mênh mông như biển, dường như chỉ cần vừa chạm nhẹ nhàng, lập tức có thể sa vào giữa đại dương nồng nàn bao la ấy. Đôi mắt đó giống như bảo bối của tôi, trong lòng yêu thích nhưng cũng sợ kẻ khác lấy mất. Tôi cọ mũi mình vào sống mũi anh, sống mũi anh cao thẳng tựa như lưng dãy núi Alps. Tay tôi sờ lần khuôn mặt anh, nơi đó da thịt mịn màng, trơn bóng, tôi có thể cảm thấy được mình đang bị cảnh tượng trước mắt đầu độc, đôi mắt tôi nhòe đi, nhìn hình ảnh anh trong mắt dần trở nên mơ hồ.
Ngay trước khi môi tôi chạm vào môi anh, tôi nói: “Cao Phi, cám ơn anh.”
Cám ơn