Polly po-cket
Một cục cưng và bốn baba

Một cục cưng và bốn baba

Tác giả: Dạ Khinh Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328235

Bình chọn: 9.5.00/10/823 lượt.

ểu Bảo, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của hắn ,ôn nhu cười, “Con trai, làm tốt lắm,lần sau cha sẽ hướng dẫn con cách dùng lựu đạn cùng bom.”

“Thật vậy chăng cha? Thật tốt quá, vừa lúc tiểu Bảo đang có hứng thú với súng và bom”

Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Diệp Đan Phượng cũng là một trận trời đất quay cuồng, một búng máu thiếu chút nữa phun ra.

“Hiên ca ca, anh, anh vừa mới. . . . . . Kêu tiểu tử này cái gì?” Nhất định là nàng nghe lầm , làm sao có thể, làm sao có thể đột nhiên nhiều lớn như vậy đứa nhỏ đi ra?

Sở Vân Hiên hiển nhiên đối với thái độ Diệp Đan Phượng rất bất mãn, lúc đầu ý cười tràn đầy trên mặt, sau lại che kín sương lạnh, “Diệp Đan Phượng, chú ý thái độ của cô.”

Diệp Đan Phượng giờ phút này cũng quên sợ hãi, chỉ thấy nàng lảo đảo một cái, liền vọt tới trước mặt Sở Vân Hiên, một phen giữ chặt ống tay áo của hắn : “Hiên ca ca, anh nổi điên làm gì, anh làm sao có thể có đứa nhỏ? Người đàn bà kia tính cái gì a, anh cư nhiên giúp người khác dưỡng dã loại này, anh điên rồi sao?”

‘ Ba! ’

Mọi người còn không có thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Diệp Đan Phượng bụm mặt, té ngã trên đất.

Sở Vân Hiên lấy ra khăn mặt, nhẹ nhàng chà lau tay phải của mình, đôi mắt nhếch lên,nói “Nếu có lần sau, tôi sẽ rút đầu lưỡi của cô. Cho dù cha cô đến đây, Sở Vân Hiên tôi cũng sẽ không để vào mắt, Diệp gia tôi nghĩ diệt liền diệt, chỉ cần một câu nói mà thôi. Chú ý thân phận của cô,nếu không, tôi khiến cho cô sống không bằng chết!”

Hai tròng mắt lạnh như băng, lời nói vô tình, thủ đoạn ngoan lệ.

Diệp Đan Phượng đột nhiên cảm thấy khí lực trên người nháy mắt bị mất hết.

Nhìn Diệp Đan Phượng quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói, giống như không có tức giận, Bạch Tiểu Hoa trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi cái gì. Nàng hiểu được một nữ nhân kiêu ngạo chấp nhất, cho nên hắn không thể đồng tình nữ nhân này, ít nhất. . . . . . Diệp Đan Phượng giờ phút này cần chỉ có kiên cường cùng tự tôn.

Diệp Đan Phượng từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, giương mắt thật sâu ngóng nhìn Sở Vân Hiên, phun ra một hơi, bình tĩnh hỏi, “Sở Vân Hiên, tôi chỉ hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng anh có thể nói cho tôi biết.”

Sở Vân hiên nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, “Hỏi đi.”

Diệp Đan Phượng đưa tay chỉ Bạch Tiểu Hoa đứng ở phía sau, hỏi: “Anh yêu cô ta sao?”

Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, dựa vào, sao lại xả lên trên người nàng ?

Sở Vân Hiên lướt qua Diệp Đan Phượng, con ngươi thâm thúy tràn đầy nhu tình gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa, nhìn nàng xấu hổ gãi đầu,đôi môi khêu gợi đỏ mọng giơ lên một cái đẹp độ cong, “Tôi nguyện dùng toàn bộ thế giới, chỉ vì đổi lấy cô ấy ở bên cạnh tôi.”

Tôi nguyện dùng toàn bộ thế giới, chỉ vì đổi lấy cô ấy ở bên cạnh tôi . . . . .

Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt Sở Vân Hiên, nhìn thấy trong mắt của hắn tràn đầy nghiêm túc, Bạch Tiểu Hoa trong lòng đột nhiên chấn động.

“Người phụ nữ năm năm trước kia, lại tính cái gì?” Diệp Đan Phượng chỉ cảm thấy sắp không thể hô hấp, cả người chết lặng. Mà Sở Vân Hiên lại mỉm cười, vẫn chưa có ý thả nàng.

Diệp Đan Phượng tự giễu cười, đưa tay sửa sang lại tóc cùng quần áo của mình. Nàng biết tính tình người nam nhân này, cũng hiểu biết phong cách của hắn, ở trong này, cũng chỉ là mất mặt nàng mà thôi.

Thời điểm đứng bên cạnh hắn, Diệp Đan Phượng vẫn là nhịn không được ngực đau xót. Nhưng bên tai, lại truyền đến thanh âm thản nhiên của hắn, “Là cùng một người.”

Diệp Đan Phượng đồng tử chợt co rút lại.

“Cô ấy là người vợ mà năm năm trước ta đánh mất.”

Nước mắt Diệp Đan Phượng, rốt cục nhịn không được chảy xuống.

Q.1 – Chương 9: Mục Đích

Nhìn bước chân bất ổn lại cố gắng trấn định kiên quyết rời đi của Diệp Đan Phượng, trong phút chốc tâm tình Bạch Tiểu Hoa trở nên phức tạp.

Mà trong lòng Sở Thiếu Hoa, cũng là trào dâng sóng lớn ngất trời. Tuy rằng thanh âm của Sở Vân Hiên rất nhỏ, nhưng Sở Thiếu Hoa vẫn là nghe được nhất thanh nhị sở. Lão Đại vừa mới nói là cùng một người? Năm năm trước người lão Đại yêu đến suýt sụp đổ, hối hận đến điên vì người nữ nhân kia, chính là nữ nhân hiện tại vẻ mặt vô tội, kiều diễm mỹ lệ thoát tục này? Này ni mã cũng quá hãm hại cha đi, nữ nhân trên ảnh chụp cùng nữ nhân trước mắt này, hoàn toàn không giống nhau a!

Từ từ. . . . . . Nhìn kĩ ngũ quan nữ nhân này, cùng nữ nhân trên ảnh chụp kia. . . . . . Di? Sở Thiếu Hoa trong lòng cả kinh, trong lòng hiểu được bảy tám phần.

“Này, ngươi vừa mới nói gì đó, như thế nào nàng dường như cùng mất hồn mà?” Bạch Tiểu Hoa thấy Sở Vân Hiên không nói, chính là nhìn mình cười ôn nhu giống như mật, đột nhiên liền xấu hổ, để dời đi lực chú ý, nàng nói với Sở Thiếu Hoa, “Ngươi cùng đi ra xem một chút đi, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Sở Thiếu Hoa nhìn Sở Vân Hiên, nhận được sự cho phép của Sở Vân hiên, rồi mới đi ra ngoài.

“Tiểu Bảo, ai cho ngươi chạm vào thứ nguy hiểm này? Còn không mau ném khẩu súng đi!” Sóng gió qua đi, Bạch Tiểu Hoa mới đứng lên. Vũ khí không có mắt, nàng