
i chỉ nói vọng lại một câu.
-Cậu không nên kìm nén như vậy, tự ậu đến lúc sẽ biết làm gì!
Cô lái xe rời khỏi căn biệt thự màu trắng sữa với lối kiến trúc đơn giản nhưng không kém phần hiện đại. Căng nhà được trồng xung quanh là giàn hoa Oải hương đang ở thờ kì ra hoa…
****************************
Cô gái ôm vòng từ phía sau lưng chàng trai đang đeo tạp dề nấu thức ăn trong căn bếp nhỏ có ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp.
Cô dựa đầu vào lưng anh hít hà cái mùi quen thuộc ba năm nay. Đã bao lâu rồi cô không thân mật với anh như vậy…Có lẽ là vào khoảng cái ngày mùa đông của 7 năm trước…
Cô cảm thấy đây mới thực sự là nơi dành cho mình…Có phải thế không…???
Chàng trai khẽ giật minhfmootj chút. Xong chỉ mỉm cười nói nhỏ.
-Em đi về rồi đấy hả?_Chàng vẫn tiếp tục cái công việc người ta thường nói không phù hợp với đàn ông nhưng sao với chàng người con trai cao lớn bên cạnh căn bếp lại tạo nên một bức tranh đẹp đến lạ thường.
-Vâng!_Cô mỉm cười lí nhí nói. Tay vẫn vòng lấy áp sát người vào lưng anh. CHẳng nhẽ cô đang để cho bản thân tìm một chỗ dựa một cái đích cho suốt 8 năm qua…
-Có chuyện gì à!_Anh không quay người vẫn tiếp tục với công việc của mình.
-Không có gì cả! Chỉ là cảm thấy hạnh phúc quá thôi!_Di dụi dụi đầu vào lưng anh nũng nhịu.
-thật à!_Anh hỏi nhỏ. Mỉm cười.
-Chúng mình lấy nhau! Anh nhé!_Không phải vì người đó, không phải ăn miếng trả miếng mà bởi vì cô muốn một chỗ dựa và một cái đích mà bấy lâu nay cô chưa phát hiện. Vì người con trai này và vì cô….
-…_Chàng trai hơi giật mình một chút. Anh quay người lại nhìn sâu vào mắt cô. Anh thấy dường như trong mắt cô có một ánh sáng. Ánh sáng như lỗi thoát cho tất cả vấn đề…
Cô mỉm cười nhìn người con trai trước mặt rồi nhón chân lên hôn vào đôi môi đang mím chặt lại của anh…Xong cô lại cười khanh khách giống đứa trẻ…
“CÓ thật đó chính là một lối thoát….”
Chap 34: Nụ cười hạnh phúc và trái tim đau khổ.
Chàng đứng dưới trông lên cửa sổ của căn phòng trên tầng 3 khu dân cư mới. Hàng long mày chàng khẽ nhăn lại, điếu thuốc bị kẹp vào hai ngón tay đã tàn gần hết đôi phần nhưng người hút lười nhác hất đi. Đôi mắt chàng đen thăm thẳm như không có đáy vì vậy chẳng ai biết chàng nghĩ gì. Chỉ khi khóe môi chàng hơi giật giật khi nhìn thấy đôi trai gái cười nói ôm nhau nơi cửa sổ thì người ta mới biết chàng đang run khẽ…
Ánh đèn màu vàng mờ mờ hắt lên khuôn mặt của chàng trai toát ra cái vẻ mệt mỏi. Dường như chàng đã đứng ở đây rất lâu…Rất lâu…
Cô gái nở nụ cười tươi nhìn chàng trai đối diện…Qua ánh sáng của căng phòng rọi ra thì trong hai người họ rất hạnh phúc. Họ hạnh phúc đến nổi làm hàng long mày chàng trai đứng dưới nãy giờ khẽ nhăn bây giờ chuyển thành nhăn díu lại đến độ khó coi. Điếu thuốc trên tay chàng rơi xuống khi chàng trai ôm vai cô gái âu yếm đi vào bên trong khuất bóng sau lớp rèm cửa…Chàng đứng lặng đưa mắt nhìn lên cửa căn phòng hồi lâu một cách bất động, sau đó cho tay vào túi quần rút ra chiếc điện thoại và bấm một số khá quen thuộc được gọi nhiều nhất trong danh bạ từ khi chàng về nước.
Trên màng hình điện thoại hiện lên cái tên to oành… “SON”…
-Gặp cậu ở Kaben…_Nói xong không để người kia trả lời. Chàng tắt nguồn rồi cho điện thoại lại vào túi quần và vắt chiếc áo vét đen trên vai, bước đi khuất vào bóng tối…
*************
Cô gái trợn tròn mắt nhìn vào cái tên hiện trên màng hình điện thoại vừa ngắt lịm trong mấy giây…
-Thằng nhóc này.! _Cô lật đật bò ra khỏi lớp chăn bông ấm áp mà hai hàng long mày khẽ díu lại, miệng lẩm bẩm…
“TRời lạnh thế này mà quấy rối như vậy thì thật quá đáng! Chết tiệt…”…Vừa sỏ mình vào chiếc quần jean vừa lấy từ trên giá cô vừa **** thề một câu…
************
-Thằng nhóc này! Ngồi ở đâu mới được chứ. Ngay cả máy cùng tắt luôn…_Cô bước vội vào quán bar phía dưới của một quán café có tên Kaben…Ném chiếc áo khoác và chiếc mũ len cho anh chàng nhân viên quen biết ở quán cô vừa đưa mắt trông vào mấy dãy ghế vừa bấm số gọi cho “kẻ phá rối”…
“Số điện thoại quý khách…”_Lại cái tạp âm cũ kĩ ấy cất lên…
-Chết tiệt!_Cô tức giận dập máy rôi quay sang nhìn người nhân viên đang mỉm cười với mình.
-Biết anh Phi đang ngồi ở đâu không?_Cô ghé sát tai cậu nhân viên nói tránh đi tiếng nhạc ầm ĩ.
-Tôi thấy anh ấy ngồi trong phòng K9, định vào chào hỏi nhưng anh ấy đuổi ra không cho ai vào cả…_Cậu nhân viên gật đầu rồi cũng ghé vào tai cô mà hét toáng lên…
-K9 hả?_Son hét lên hỏi lại.
-Vâng!_Cậu nhân viên mỉm cười gật đầu rồi cúi đầu chào khi cô gật đầu vs cậu rồi bước nhanh đi hướng về phía dãy phòng…
…
…
…
“Cách”
-Tôi đã bảo không được ai vào rồi mà?_Anh hét lên. Đưa li rựơu lên miệng hớp một ngụm to như uống nước rồi đưa mắt nhìn trừng cái người vừa đẩy cửa bước vào.
Người vừa bước vảo sững lại một chút rồi thụt chân lại một bước và cất tiếng:
-Vậy tôi về!_Giọng hơi châm chọc.
-Vào đây đi!_Anh đặt li rượu trên tay xuống. Đưa tay với lấy chiếc li mới bên cạnh và đổ đầy cái chất đỏ đỏ trong vào li…
Cô gái bước và ném chiếc túi xách xuống ghế và nhìn anh bạn của mình đang đưa li rượu lên uống như