Duck hunt
Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 7.5.00/10/443 lượt.



“Tạm biêt!”…Nó nhìn cậu trân trân…Định quay đi thì giật mình khi nghe tiếng ai đó goih tên mình.

-PHƯƠNG DI…_tiếng hét vọng lại lang toản khắp đại sảnh…

Nó giật mình quay nhanh ngưòi lại. Thì ra cậu nhận được hộp gỗ từ tay của Son và muốn tìm nó. Nhưng tìm để làm gì chứ. Hai chúng ta không thể có cái gọi là tình yêu…Không có cái gọi là hạnh phúc…Bởi vì hai chúng ta là chị em họ…

Thế thôi…

Nó đưa tay lên bịt miệng. Ghìm mấy tiếng nấc lên …nước mắt chảy ra…”Không được khóc. Con nhỏ ngốc nghếch này. Ai cho mà khóc. Hả?”_Nó tự nhủ. Tự trách bản thân sao yếu mềm đến thế.

“Xin mời quý khách đi chuyến bay 11h đi Đức xin vào phòng trong…”_Tiếng ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên. Thông báo chuyến bay sắp khởi hành…

“Tạm biệt”_Nó quay lại nhìn cậu đang vùng vằng trong khi hai người con trai kẹp chặt lại. Nước mắt nó lăn dài trên má….Tim nhói lên từng nhịp…

Phi bị hai người to lớn kéo vào bên trong phòng chờ…Nó quay lưng bước đi chậm rãi ra phía ngoài cửa, tay bụm chặt lấy miệng….

Bây giờ trời đang có mấy giọt mưa phùn lất phất. Mưa như đang khẽ len lõi vào tững kẽ tóc làm nó thấy lạnh. Hình như thiếu anh….Mọi thứ đối với nó điều trở nên lạnh lẽo…Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Muốn trách ai đây…Không thể….

-Đi đi. Máy bay gần cất cánh rồi!_Son vỗ vào vai nó.

-Đi đâu!_Nó gắng gượng hỏi.

-Đi tạm biệt cậu ấy lần cuối._Son kéo tay nó đi về một chiếc ô tô bốn chỗ của ai dó.

-Đi thôi…_Son ra lệnh cho người tài xế.

-Vâng!_người tài xế trung niên gật đầu. Rồi cho xe lao vút đi…

….

-Chiếc máy bay chở cậu ấy đấy!_Son chỉ tay lên trời. Cùng lúc nó ngẩng lên thì có chiếc máy bay có đèn lao vụt qua…Tim nó ngừng đập…

-huhuuuuuuuuuu…._Nó nấc nghẹn ôm lấy mặt khóc….to lên…thay cho mấy ngày này nó kìm nén. Bây giờ cậu đi rồi, đi thật rồi,…Bây giờ nod có thể khóc thật thoải mái….

-Có tớ đây! Hãy khóc nữa đi!_Son rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy vai nó. Nó dựa đầu và vai Son khóc ngon lành…

-hhuuhuhuhuhuuuuuuuuuuuuuuu….Anh ấy đi rồi . Đi mất rồi….Kết thúc thật rồi…._Nó hét lên. Vai run run…

……………………….Kết thúc……………..

Chuyến bay mang anh đi xa mãi…

Rồi kéo phăng đi cái ánh sáng trong em…

Cái tên của nổi đau mà em biết…

Đó là “Kết thúc”…

“Kết thúc” bởi vì ta có duyên mà không có nợ…

“Kết thúc”_ chúng ta phải làm như thế…

“Kết thúc” vì anh và vì em…

“Kết thúc” vì em muốn anh hạnh phúc…

Yêu anh mãi mãi….mãi mãi…..

Hắn cầm tấp thiệp lên. Tay run run…hắn như muốn nổi điên như không thể…Bởi vì cô muốn như thế….Tim hắn đau. Nước mắt hắn ứ ra nơi khoé mắt.

Người ta nói đàn ông không bao giờ được khóc…Nhưng người ta có biết đâu. Trái tim đàn ông và trái tim phụ nữ không khác nhau là mấy…

“Dường như tôi muốn kết thúc câu chuyện của tôi ở ngang đây. Muốn quên đi tất cả những gì thuộc về em nhưng tôi không thể…và tôi biết Tôi yêu em…Mãi mãi…”

Chap30: Lật lá bài số phận của đôi ta…

-Nghe nói Hoàng Phi đi rồi à?_Giọng của con nhỏ mà nó không bao giờ có thể quên.

-…_Nó giật mình. Ngẩng đầu nhìn cái con nhỏ với đôi mắt tròn xoe, tim đập nhanh. Từ khi nhỏ về đây nó đã sợ nhỏ lại làm mấy chuyện kì quái. Thế mà suốt tháng nay không thấy nhỏ đâu cả.

-Chặc! Tôi có làm gì cậu đâu mà lại giật mình vậy._Ngọc ngồi xuống cạnh nó. Cười cười gượng rồi cất tiếng.

-Cậu…???_Nó chỉ nói tới đó rồi dừng lại. Miệng lắp bắp. “Cái con nhỏ này. Tự dưng hôm nay lại nói với vẻ mặt trong phát tội. Có nên cẩn thận hay không nhỉ?”

-Cậu và cậu ta là chị em họ phải không?_Cô ta lại cất tiếng. Làm nó giật mình một thoáng. Tim nó lại quặng lại. Sao lúc nào có ai nhắc đến hai từ “Chị em” thì tim nó lại như nát ra…

-…_Nó không nói gì. Nhìn Ngọc thoáng qua rồi lại cúi đầu nhìn trân trân vào đám cỏ dưới đất. Nhưng thật ra nó đang cố kìm nén không cho bản thân được đau lòng. Không cho bản thân yêu đuối, không được khóc, và tất nhiên là không được nhớ tới người con trai đó…Sự thật vẫn là sự thật…

-Tôi không hiểu cảm giác của cậu. Nhưng tôi biết. Không thể yêu một người mới khó khăn làm sao…_Ngọc nhìn nó. Cái giọng trong trong của cô bây giờ trầm xuống rồi nhỏ dần trôi tuột vào khoảng không vô định.

-…_Nó ngước đôi mắt ngạc nhiên thêm một lần nữa nhìn Ngọc. “con nhỏ này! Hôm nay mặt trời mộc đằng nào vậy nhỉ…?”

-Cậu thấy tôi ghê vậy à?_Nhỏ phì cười rồi đưa đôi mắt sáng nhìn nó.

-Đúng!_Nó gật đầu cái xụp.

-Haha…Ghê ra sao…?_Nhỏ không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Vẫn nụ cười và ánh mắt đó nhìn nó.

-Đáng ra! Lúc này, cậu phải cười tôi. Vì tôi yêu…cậu biết đấy!_Nó cô nói nhưng không thể. Mấy câu sau lấp lửng. Nó chỉ nhún vai. Rồi lại bị cắm vào nổi buồn.

-Tại sao tôi lại cười cậu?_Ngọc tròn xoe mắt hỏi.

-Vì từ trước đến nay. nếu tôi thất bại. Cậu luôn là người vui vẻ lắm mà…_Nó nói.

-Tôi trước giờ tệ vậy sao?_Cô ta ngạc nhiên nhìn nó. Như những việc cô ta làm từ trước đến giờ cô ta không còn nhớ gì cả.

-Ừm!_Nó lại gật đầu. Không ngại ngần.

-…Vậy hả?…_Ngọc cười ngốc nghếch trông dễ thương. Đến độ làm cho nó phải giật mình.

-Cậu biết vì sao lúc đó tôi lại làm vậy không?_Ngọc có điều ngẫm nghĩ gì đó rồi nói.

-…???_Trong ánh mắt nó là b