
do nào cả, chỉ để lại đứa con trai ngồi bên thành giường nhìn mẹ với chiếc ga máu mà bật khóc…
Đến đây…Nó thấy giọng của ông như nẹn cả lại. Đôi mắt giật giật…Như đang cố kìm nén…Nó thấy nước mắt nó tự dưng đã rơi xuống gò má bao giờ. Cay xè…
-Sau này khi chàng trai trở về người anh trai mới vỡ lẽ. Vì muốn bảo vệ người con gái anh yêu và người con trai mà anh ta đã chấp nhận chuyện của gia đình. Đính hôn với một cô gái mà chưa đầy một tháng đã huỷ hôn…Người anh trai như muốn giết chết đi kẻ đã làm cho em gái mình đau khổ….nhưng thấy vẻ mặt của chàng trai như vậy anh không biết mình nên làm gì rồi anh quay lưng bước đi…Sau đó mấy tháng người anh trai đã bảo vợ mình đống giả làm người giúp việc để thay ông chăm sóc cậu cháu trai tám tuổi. Nếu không muốn cậu bé trai biết lí do mà mẹ mình phải tự vẫn thì chỉ còn mỗi cách đó…
-Vậy…_Hai bàn tay nó bám víu vào nhau. Các ngón tay đâm vào da thịt làm cho nó có cảm giác như sắp bật cả máu…Nó dần dần hiểu ra cái gì bố nó nói đến ..
-đúng vậy! Cô gái ấy chính là em gái của ta. Và chàng trai chính là chú Đức mà con quen biết._ông nhìn nó. Thở dài rồi vẻ mặt buồn rầu ông nói.
-vậy có nghĩa là đứa bé…_Nó cố gắng nói sõ từng từ một. Như sắp nghẹt thở..
-Đúng vậy! Là em trai của con…_Ông nhìn sâu vào mắt nó. Anh mắt ông lạc đi. Mấy nếp nhăn càng lộ rõ…
“Đoàng…Đoàng…” Nó bị shóc. Như không tin vào chính tai mình. Nó ôm lấy đầu lắc lắc…Rồi hét lên…
-KHÔNG PHẢI._Nó không nhìn thấy nổi buồn đang trùm lấy toàn khuôn mặt của bố mình. Nó hét lên rồi lao chạy như bay ra ngoài hành lang như người điên. Nó cần một cái gì đó…Thuốc chẳng hạn. Tim nó như muốn nổ tung ra, Đầu đau đến cùng cực…
“Ước gì nó đừng nghe câu chuyện của ông…Không đừng đến đây nữa…Tất cả chỉ là lừa đảo…”
-Phương Di…_Chỉ có tiếng gọi khô khốc của một người đàn ông đang rất đau khổ nhìn thấy con gái mình như vậy. Ông có đúng khi nói ra sự thật…Bây giờ tim ông như bị ai bóp nghẹn…Cô em gái của ông, hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn bây giờ không còn nữa…đứa con gái của ông có biểu hiện như vậy…Tại sao vậy hả trời…Đúng là nghiệp chướng mà…
Nước mắt trên khoé mắt già nua của ông túa ra. Bàn tay ông bám víu vào tấm ga giường run run…
Chap 29: Kết thúc…The end…
Chặc hắn đang tức điên người lên đây “Chết tiệt”…
Từ khi về đến nhà cô như người mất hồn…Cứ muốn đưa tay ôm cô vào lòng là coi như rồi hắn lại nhận được cái nhìn lạnh lùng và cái hất tay dứt khoát. Mấy hôm rày cô không nói với hắn một lời nào cả, chỉ có hắn hỏi cô cái gì đó rồi sau đó từ trả lời. Giống đại loại như. “Tối nay ăn gì?” thế là khi thấy cô dửng dưng nhìn ra cửa sổ là hắn tự nói “Ăn mì xào” Thế thôi…
Thật sự hắn rất muốn tóm cô lại nhìn vào mắt hắn mà hỏi.” CÓ chuyện gì vậy”…Thật là, nhưng hắn biết không nên như vậy…Rồi cứ từng ngày thấy vẻ mặt cô như vậy, từng ngày không được ôm cô, không được hôn cô hắn tức đến nổi chỉ muốn chờ khi cô ngủ mà lao đến cắn nghiến cô ra thành nhiều mảnh. Chặc! Chịu đựng thì cũng phải có giới hạn của nó. Đằng này hắn cũng khônmg biết lí do tại sao cô lại thành ra vầy.
Nhớ lại hôm đó hắn chở bác Liên mẹ Di đi chợ mua đồ gì đó lặt vặt, xong khi về thì hắn nhận thấy trong mắt cô có cái gì đó lạ lạ …Hình như cô khóc…Còn bác Liên thì với cái vẻ ấp úng không nói gì chỉ lắc đầu rồi quay đi…Hắn không biết vì sao mới ngày hôm qua còn tính chuyện ở chơi cả tuần thế mà vừa chở mẹ về là con gái đòi lên thành phố ngay…Đi gấp đến độ không đến chào từ biệt cả người bố thân yêu mà lúc nào cô cũng yêu quý…
Hắn nằm vật ra trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ….
-Á! Đâu đầu quá…Cái đồ#%$%$@^%…._Hắn hết chịu nổi tuôn ra một hơi dài rồi ngồi bật dậy. Với lấy cái gối ném vào không trung khiến nó bay vút một đường công rồi làm bể mất cái tượng mà hắn và Di tô màu hôm đi chơi Siêu thì…Hắn giật mình. chạy lại. Vơ vơ vén ven mấy cái mảnh vụn rồi cất tiếng xuýt xoa…
-Trời ơi! Kỉ niệm ơi! Vỡ mất tiêu rồi!_Hắn lẩm nhẩm…Đặt mảnh vụn lên bàn với tay lấy cái hộp kao 2 con heo để dán lại…hắn ngồi xuống mày mò mày mò…
-Á! Chịu hết nổi rồi…_Hắn ném lọ keo xuống bàn rồi đẩy mạnh cái ghế ra sau và đứng bật dậy…Hắn hùng hùng hổ hổ bước ra cửa…Đẩy cánh cửa nghe tiếng “Rầm” một cái hắn tiếng về phía phòng của Di.
…
Hắn đưa tay lên. Gõ nhẹ…Nhưng trong phòng không có tiếng động…Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra…Không có ai trong phòng cả…
-chặc! Đi đâu rồi…
Hắn tính chuyện đi ra thì…Ngoài ban công có tiếng của cô. Hình như đang nói chuyện điện thoại…
Hắn bước đến…Né người lất qua cánh cửa đang đống he hé…Hắn định gọi cô thì khựng cả lại. Hai tay hắn cứng lại…Hai đồng tử rung rung…
-Vâng ạ! Cậu ấy sẽ qua đó học ạ?
-…
-Dạ! Khi nào ạ?_Cô lại cất tiếng.Hắn biết cô đang nói chuyện với ai. Hai tay hắn nắm chặt lại…
Thì ra đây là lí do cô khác lạ như vậy trong mấy ngày vừa qua. Phải chăng. Tất cả lại là do người đàn ông ấy…
-Con đã nói với bố rồi! Con sẽ không qua đó…Sẽ không bao giờ!_Hắn chụp lấy chiếc di động trong tay Di. Làm cô có vẻ giật mình. Hắn tức giận hét to với người trong điện thoại…
-Cậu làm cái quái gì vậy hả?_Di hét lên lao nhanh đến d