Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210444

Bình chọn: 8.00/10/1044 lượt.

ô rốt cuộc không nhịn được phì cười một tiếng, mà tiếng cười này đã thành công tác động đến người đang đưa lưng về phía cửa.

Trình Lục Dương xoay người lại, xụ mặt hỏi cô: “Cười cái gì? Có ý kiến sao?”

“Không có ý kiến, không có ý kiến.” Tần Chân đi thong thả đến bên cạnh anh, bưng đĩa Cung Bảo Kê Đinh kia đi về phía bàn ăn, “Một người đàn ông có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp như anh, tôi nào dám có ý kiến chứ?”

“…” Ánh mắt Trình Lục Dương sắc như dao không ngừng phóng về phía mặt cô, nhưng hai gò má lại hơi ửng hồng.

“Ô, anh ngượng cơ đấy?” Tần Chân cố ý chọc ghẹo anh.

“Cút! Đang mùa hè nóng nực, tôi còn ở trong phòng bếp lâu như vậy, đây là bị nóng!” Anh hung ác chỉ vào mặt mình, không ngừng nhấn mạnh, “Nóng! Là nóng biết chưa?”

Tần Chân cười đến gập cả thắt lưng, lại bởi vì cười dữ quá, một dòng nước ấm từ bụng dưới ào ào tuôn xuống, kèm theo đó là cảm giác đau quặn lại. Cô thay đổi sắc mặt, không cười nổi nữa.

Trình Lục Dương vội kéo chiếc ghế ở cạnh bàn ăn ra, ấn cô ngồi xuống, “Cười cười cười, giờ bị báo ứng rồi phải không?”

Anh đi đến bên cạnh lò vi sóng, lấy cái nồi ra đổ gì đó ra bát, Tần Chân chú ý tới chiếc ipad đang phát sáng ở trên bàn, tập trung nhìn vào, thấy đang mở một trang web có dòng chữ: Khi bị đau bụng kinh nên uống gì để giảm đau?

Mà lúc này, Trình Lục Dương bưng cái bát đến bên cạnh cô, đặt mạnh xuống bàn, đưa tay giật lại ipad, hung dữ quát cô: “Làm cái gì thế? Có biết nhìn lén đồ của người khác là phạm pháp không?”

Tần Chân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, không hề bất ngờ khi thấy hai tai anh đã đỏ bừng.

Trình Lục Dương lảng tránh ánh mắt cô mà cất ipad đi, tỏ vẻ tức giận nói: “Mau uống đi, đừng có bày ra cái vẻ sống dở chết dở đấy ở trước mặt tôi nữa, tôi nhìn đủ lắm rồi!”

Anh xoay người đi về cạnh tủ bát, lại bắt đầu bận rộn nấu nướng, vừa làm vừa lải nhải: “Tôi đang bận muốn chết, không có thời gian quan tâm cô!”

Còn chưa nói xong, một củ khoai tây từ trong tay anh lăn lộc cộc xuống, anh luống cuống nhặt lên, tai dường như đã đỏ hơn.

Tần Chân từ từ bưng bát nước màu rất đậm kia lên, uống một hơi. Hương vị ngọt ngào, dường như có táo đỏ ở bên trong. Cảm giác ấm áp lan từ cổ họng xuống dưới, trong nháy mắt truyền đi khắp cơ thể.

Cô đưa mắt nhìn Trình Lục Dương đang đứng trước kệ bếp, lông mi khẽ chớp mấy cái.

Cái này chẳng lẽ là thể loại mới vừa bò ra khỏi một vũng bùn, đã lập tức rơi ngay vào một vũng bùn khác?

CHƯƠNG 36

Edit: Gà

Beta: Vi Vi

Lúc ăn cơm, ngoài phòng khách vang lên tiếng TV ầm ĩ, Tần Chân đứng dậy định đi tắt, lại bị Trình Lục Dương ngăn lại, “Không cần, cứ để mở thế đi.”

Tần Chân nói: “Nhưng có ai xem đâu, bật như vậy phí điện lắm!”

“Có tốn tiền của cô đâu, tôi thích, được chưa?” Trình Lục Dương đáp một cách cứng ngắc.

Tần Chân có cảm giác tự làm mình mất mặt, đành phải một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, miệng lẩm bẩm nhà tư sản đúng là xa xỉ, không biết người lao động khó khăn, chỉ biết phung phí.

Trình Lục Dương trả lời lại một cách mỉa mai: “Tần Chân, cô đúng là càng ngày càng giống mẹ tôi, quản cái này, quản cái kia, cái gì cũng quản. Hay là, tôi đưa cả sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng cho cô, để cô giữ giúp tôi nhé?”

“Được đấy, nếu anh có nguyện vọng này, tôi đương nhiên là vui vẻ giữ giúp anh. Tuy rằng bản thân không có nhiều tiền trong ngân hàng như vậy, nhưng mỗi ngày nhìn thấy, có thể kích thích lòng tự trọng cùng tinh thần cầu tiến đã sớm chết yểu của tôi!” Cô không biết xấu hổ ra chiều mặt dày.

Trình Lục Dương tao nhã buông đũa xuống, xé một tờ khăn giấy lau miệng, “Được thôi, không thành vấn đề. Có điều trước đó mẹ tôi đã nói, sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng này, chỉ có thể đưa cho hai người. Người thứ nhất là bà, người thứ hai là bà xã của tôi, không biết cô định chọn vị trí nào?”

Cổ họng Tần Chân lập tức nghẹn lại, miếng cơm vừa cho vào miệng không nuốt nổi nữa.

“Xét thấy mẹ ruột tôi vẫn còn, đoán chừng là cô muốn vị trí thứ hai.” Trình Lục Dương xoa xoa cằm, cẩn thận đánh giá Tần Chân, “Xem mặt mũi, miễn cưỡng thì cũng được tính là xinh xắn. Về phần dáng người……” anh lắc đầu, “Nhìn chẳng có mấy cân thịt, xúc cảm không tốt, ôm vào không thoải mái, nếu đè lên thì lại càng không dễ chịu.”

Lời này quá sắc rồi, mặt Tần Chân đỏ lên.

“Tính cách thì, ham lợi nhỏ, trong mắt chỉ có tiền, còn thích tính toán chi li. Cứ tôi nói gì là phản bác nấy, ăn miếng trả miếng.” Tổng hợp từ các điều kể trên, Trình Lục Dương híp mắt cười, lắc đầu, “Hai chúng ta không hợp, cô nên sớm dập tắt cái ý nghĩ này đi!”

Anh luôn dùng các cách thức khác nhau để châm chọc cô như vậy, nhất là từ sau khi hai người trở thành bạn bè, lại càng không kiêng nể gì, nghĩ cái gì là nói cái đấy.

Tần Chân biết mình bị anh trêu chọc, lẽ ra hẳn phải giống như trước đây, hùng hồn tranh cãi với anh một phen, xem ai bị ai làm cho tức chết. Nhưng không hiểu sao, bị anh nói như vậy, cô lại không thể thốt ra một từ nào.

Giống như bị anh nói trúng nỗi lòng, nhất thời không có lời nào để phản bác.

Trình Lục Dương nhìn cô chỉ mải mê nhét cơm vào miệng mà không n


Snack's 1967