
, đường cong tuyệt đẹp gợi cảm. Có giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống dưới, dọc theo cổ trượt đến ngực, sau đó tiếp tục chảy xuống, hấp dẫn như người cá.
Quả nhiên là đến mùa hè, nóng chết người! Tần Chân mặt đỏ tai hồng đi bật điều hòa, lúc quay đầu lại, Trình Lục Dương đã vô cùng tự giác thay xong quần.
Anh tóc tai lộn xộn ngồi ngay ngắn ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt chờ mong mà hỏi: “Đã có thể ngủ chưa?”
Trong ánh mắt trong suốt như có những vì sao lấp lánh, Tần Chân hoài nghi anh đang xem cô là mẹ mình = =, vì thế ho khan hai tiếng, “Tóc vẫn còn ướt, anh đợi một chút.”
Nghĩ tới mấy ngày trước lúc cô bị thương anh đã dốc lòng chăm sóc cô, cô vào trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn tắm ra, giúp anh lau tóc.
Trình Lục Dương sau khi uống say quả nhiên là một đứa bé biết nghe lời, cô bảo không được nhúc nhích là ngoan ngoãn ngồi yên, bảo không được làm loạn là ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, chỉ thỉnh thoảng hắt hơi mấy cái, sau đó từ dưới khăn tắm lộ ra đôi mắt lấp lánh, cười ngốc nghếch với cô.
Tần Chân dở khóc dở cười, cảm thấy mềm lòng, đến khi lau được một nửa, Trình Lục Dương lại đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, lập tức áp mặt vào bụng cô. Tần Chân cứng đờ người, dừng tay lại.
Cô nghe thấy anh thật cẩn thận hỏi một câu: “Lúc này mẹ sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”
“…”
Giọng nói kia dần trở nên yếu ớt, mang theo chút tủi thân và oán hận không nói nên lời, “Mẹ đã bảo con cứ đứng ở cửa hàng sách chờ mẹ, nhưng mãi không thấy mẹ đâu, con chờ mẹ lâu như thế, trời đã tối rồi……”
Cô đoán là anh ta xem cô là mẹ mình, Lục Thư Nguyệt.
Mãi không nhận được câu trả lời mà mình muốn, Trình Lục Dương suy sụp tinh thần, sau đó chậm rãi buông cô ra, ôm chăn cuộn tròn cả người lại, rầu rĩ nói: “Nếu sớm hay muộn cũng phải đi, vậy mẹ đi luôn đi!”
Tần Chân cầm khăn tắm không biết nên nói cái gì cho phải, lại thấy vật thể hình tròn kia mơ hồ run run.
Anh … không phải anh đang khóc đấy chứ?
Cô vỗ trán không biết nói gì, sức mạnh của cồn kinh khủng đến vậy sao? Thế mà lại có thể biến một tên vô cùng kiêu ngạo không gì không làm được trở thành một đứa trẻ có chỉ số thông minh ở mức âm!
Trong lòng thấy thương xót anh, cô thở dài, định đi khuyên nhủ anh, kết quả vừa mới xốc chăn lên, đột nhiên thấy Trình Lục Dương nhảy xuống giường, lao về phía toilet nhanh như chớp…… Sau một lát, từ bên trong vang lên tiếng nôn thốc tháo.
Tần Chân giận dữ đứng thẳng người, con mẹ nó chứ, sức tưởng tượng của cô phong phú quá mà!
Trình Lục Dương vào toilet rất lâu, lâu đến mức cô không khỏi đến bên cạnh cửa nhìn, thấy tên kia không ngừng nôn vào bồn cầu, cả toilet tràn ngập mùi rượu.
Anh nôn ra toàn chất lỏng, ngoài ra chẳng có cái gì, cô đoán chắc anh chưa ăn cái gì cả, bụng rỗng uống rượu nên ảnh hưởng tới dạ dày.
Đợi đến lúc anh không còn nôn được cái gì nữa, cô mới chậm rãi đi vào, cũng không ngại anh bẩn, cứ như vậy đỡ anh về giường, sau đó múc nước lạnh lau mặt cho anh.
Trình Lục Dương ngủ rất nhanh, chỉ là ngủ không được an ổn lắm, lông mi hơi run rẩy, cứ như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Cô thở dài, cúi đầu nói: “Lần này lại là vì cái gì mà cãi nhau đây?”
Là vì người anh trai vĩ đại kia, hay là vì cái tính tình thối hoắc giống như hòn đá trong nhà vệ sinh của anh?
Rõ ràng khát vọng tình thân, khát vọng tình yêu thương hơn ai hết, lại cố tình vờ như không hề quan tâm, qua điện thoại cô cũng có thể nghe ra, vậy mà bố mẹ anh lại không nghe ra được… Đúng là một gia đình buồn cười.
Tần Chân ngồi thật lâu, cho đến khi Trình Lục Dương hoàn toàn ngủ say, cô mới giúp anh cầm quần áo ướt cho vào máy giặt, sau đó lại chạy đến tủ quần áo của anh sắp xếp một phen, cuối cùng đem quần áo đã giặt xong đi phơi, lúc này mới rời đi.
Bởi vì lo lắng cho anh, cô thậm chí đi xuống dưới nhà mua cho anh một gói thuốc dã rượu, để phòng sáng hôm sau anh tỉnh dậy bị đau đầu, kết quả đến lúc quay về mới phát hiện mình không có chìa khóa nhà anh. Cô thở dài rồi treo thuốc ở trên cửa nhà anh, sau đó mới một lần nữa rời đi.
Buồn cười nhất là mãi cho đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân mình còn mặc quần áo ướt, bận rộn đến hơn nửa đêm, bộ quần áo cô mặc trên người cũng sắp khô ….. Cơ thể con người đúng là cái máy sấy.
Bởi vì quá mệt mỏi, cô về nhà chạy vào tắm nước ấm rồi lên giường, chưa đầy một phút đồng hồ đã ngủ thiếp đi.
Rõ ràng tinh thần không được tốt lắm, thế nhưng cô lại còn có thể nằm mơ. Trong giấc mơ, cái tên say rượu kia và cô vẫn đang ở trong buồng điện thoại, cô không ngờ là sau khi cảnh tượng cô bị anh kéo vào người tái diễn thì gương mặt điển trai của Trình Lục Dương phóng to lên, anh đưa mắt nhìn môi cô, vô cùng đắc ý hỏi cô: “Thế nào, không phải cô muốn hôn tôi sao? Đến đi, cho cô hôn một cái, có muốn thử xem sao không?”
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người một lúc rất lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua…… Nhưng rốt cuộc là có hôn hay không? Thật là, sao lại thế được chứ! Phần trước có thể nhớ rất rõ, sao đến kết cục quan trọng nhất lại không nhớ được?!
Không đ