Snack's 1967
Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210983

Bình chọn: 7.5.00/10/1098 lượt.

với tôi.”

Tần Chân đỏ mặt tía tai đứng lên, kết quả khi đi qua cạnh bàn trà thì bất cẩn va vào góc bàn, cô đau đớn nhe răng trợn mắt ngồi xuống ôm đùi.

Trình Lục Dương xoay người lại mà dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống gạt tay cô ra: “Để tôi xem nào.”

Trong ánh đèn pin lờ mờ, cô nhìn người đàn ông kia ngồi xổm xuống trước mặt cô, nghiêm túc cẩn thận xem chỗ cô bị va vào, sau đó mới bất đắc dĩ mà đứng dậy.

“Không sao chỉ bị xước da.” Anh chìa tay ra, “Kéo tay tôi mà đi, cô không quen cách bày biện trong phòng, đừng có mà chưa vật lộn ra ngoài thì đã va đập chết ở đây rồi.”

Tần Chân túm lấy cánh tay ấm áp của anh, đang cảm động thì lại nghe thấy anh đệm thêm một câu: “Người chết có nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, cô cái dạng này ấy à, chết rồi còn phải chôn cô cũng lãng phí đất.”

“…”

CHƯƠNG 25

Sao lại có người như thế chứ ?

Tần Chân cầm di động cho Trình Lục Dương, nhìn anh sửa cái cầu chì vừa bị cháy vô cùng ung dung, độ thành thạo này khiến cô không khỏi thất thần.

Chẳng lẽ không phải là cậu ấm sống an nhàn sung sướng sao ? Dù quan hệ với cha mẹ không tốt thì cũng không bình dân đến mức này chứ !

Lên phòng khách, xuống phòng bếp, trồng cây chăm hoa, bao trọn việc nhà… giờ đây còn biết sửa điện, nối cầu chì thành thạo thế này, một người toàn năng như thế lại là cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu sang, quả thật khiến người ta không thể chịu nổi !

Trong nháy mắt cô trở nên hết sức tò mò về Trình Lục Dương, ngoại trừ cái miệng độc ra thì có thể nói anh đều hoàn hảo, một đứa con như thế, vì sao cha mẹ lại không thích chứ ?

Mà sau khi nối cầu chì xong, Trình Lục Dương quay đầu lại thì thấy Tần Chân đang thất thần, anh chìa tay ra búng lên trán cô: “Đần người gì đấy? Mau đi bật đèn!”

Dường như vô hình chung, hai người bỗng trở nên thân thiết, cứ như bạn tốt nhiều năm… tuy rằng bản thân Trình Lục Dương sẽ kiên quyết không thừa nhận điểm này.

Đồng hồ chỉ vào mười giờ đúng, Tần Chân mới nhớ tới nên về nhà.

Trình Lục Dương muốn nói không thì ở lại một tối cũng được, dù sao quần áo giặt bằng máy giặt còn chưa khô, nhưng lại nghĩ tới một nam một nữ ở chung qua đêm, truyền ra thì cô sẽ mang tiếng nên không mở miệng.

Anh cầm hai vỏ chai rượu đi cùng Tần Chân ra ngoài, lấy cớ rằng chai rượu ở mãi trong nhà có mà thối chết, phải ném đi ngay, vì thế cùng cô đi chậm rãi ra cửa tiểu khu.

Bảo vệ chào hỏi anh: “Ô, cậu Trình à? Cậu đưa bạn gái về nhà sao?” Nói xong còn cười cười với Tần Chân.

Tần Chân cũng cười tủm tỉm nói: “Không, anh ấy vứt rác nên tiện đường tiễn tôi.”

Chú bảo vệ cười ha ha mãi, cũng không vạch trần điểm đổ rác rõ ràng ở hướng ngược lại, mà chỉ nhìn Tần Chân đăm chiêu. Cô gái này còn mặc quần áo của cậu Trình đấy, còn phủ nhận cái quái gì ?

Tần Chân cũng không biết bộ trang phục lúng túng này đã bán đứng bản thân, đến khi lên taxi rồi còn cười như hoa nở mà vẫy chào Trình Lục Dương.

Trình Lục Dương thấy cô mặc quần áo của anh còn ra sức vẫy chào anh, trông rất hài hước nên anh cũng không khỏi bật cười, bất đắc dĩ vẫy tay với cô.

Dưới ánh đèn đường, dáng anh cao ráo thẳng tắp trong bộ đồ ở nhà màu nhạt, cái bóng in dài trên mặt đất mờ mờ nhạt nhạt, lại dịu dàng không thể tả thành lời.

Tần Chân lập tức quên cả bỏ tay xuống, ngẩn ngơ nhìn anh đang cười vô tư, tim đập rộn lên.

===

Tối nay Tần Chân ngủ rất say sưa, không biết do nhờ cồn hay nhờ lời an ủi của Trình Lục Dương, nói tóm lại, cô hoàn toàn không mất ngủ như đã tưởng.

Sáng sớm thức dậy, thậm chí cô còn động viên người có tinh thần sáng láng trong gương: Hôm nay khẳng định sẽ là một ngày tốt đẹp!

Rốt cuộc sự thật chứng minh, kẻ thất tình phổ biến có chứng suy nghĩ chủ quan cường độ thấp.

Giữa trưa hôm đó, cô tươi cười trong vắt chạy tới tòa nhà mới của Âu Đình mà Lưu Trân Châu đã đưa địa chỉ, khi cô còn chưa nói chuyện với khách hàng được mấy câu thì thấy một nam một nữ đi vào sảnh lớn.

Nữ là Hoàng Y – đồng nghiệp của cô, nam chính là ông Trương mà đã mấy lần dùng móng giò chạm vào cô đồng thời bị Trình Lục Dương châm chọc mất hết mặt mũi kia.

Tần Chân vốn đang đi vào thang máy với cô Lý bên cạnh nhưng nhìn thấy cảnh này lại không nén nổi mà dừng bước.

Hoàng Y trông có vẻ sốt ruột, bước đi rất nhanh, mà người đàn ông họ Trương kia đi thong thả theo sau, trên gương mặt còn trưng nụ cười xấu xa, miệng thì nói với theo: “cô Hoàng đi nhanh như vậy làm gì? Tôi đi sắp không kịp em rồi, chẳng lẽ em đang ngượng ngùng hay sao?”

Hoàng Y cười lúng túng: “Tôi đang muốn nhanh chóng đưa ông lên căn nhà tiếp theo.”

“Việc gì phải vội thế, tôi còn chưa vội, em không cần phải gấp gáp.” Tên họ Trương dứt khoát chìa tay ra nắm tay cô ấy, “Nào nào, đi từ từ thôi, đừng ngại !”

Bị ông ta chạm vào tay, Hoàng Y lập tức rụt tay lại như con thú nhỏ hoảng sợ, vội vã đi mau vài bước.

“Phản ứng mạnh thế làm gì ? Tôi có ăn em đâu.” Người đàn ông nhìn cô cười ha ha ra chiều thích thú.

Tần Chân vừa thấy cảnh này thì cơn giận bốc lên, cô chạy nhanh quay lại sảnh lớn, bảo vệ Hoàng Y ở sau người, quát người họ Trương kia không hề khách sáo: