
ương mặt cô, gật đầu: “Trước đây em thiếu rèn luyện, sáng sớm vận động một lát, quả nhiên cả người có tinh thần hơn.”
Bạch Lộ uể oải trừng anh: tinh thần cái đầu anh (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Sau đó Ninh Hạo Thần mở tủ quần áo, lấy một bộ trong số quần áo mình mang đến từ trước ra, đứng sừng sững mặc đồ trước mặt cô.
Bạch Lộ đầu tiên là thấy tủ quần áo mình bị chiếm lấy hơn nửa, sau đó lại thấy hành vi không biết xấu hổ của anh, trợn trắng mắt rồi xoay người sang chỗ khác thay quần áo.
Vừa mặc xong rồi quay đầu lại thì thấy Ninh Hạo Thần ung dung đứng đó, nhìn cô với vẻ nhạt nhẽo.
“Làm sao?” Cô hơi bối rối, đỏ mặt bĩu môi.
Ninh Hạo Thần tiến lên, bước đi thong dong, ánh mắt bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập cảm giác không thể bỏ qua.
Anh vươn tay ra, Bạch Lộ vô thức lùi ra sau một bước, nhưng anh túm lấy tay cô bằng một tay, không cho cô lùi lại, còn tay kia vòng ra sau gáy cô, chỉnh lại áo giúp cô.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Sợ cái gì?”
Bạch Lộ kiên trì trả lời: “Em sợ cái gì? Ai sợ?”
Ninh Hạo Thần lại cầm lấy khăn tắm trên giường: “cúi đầu.”
“Tự em làm được…”
“Cúi đầu.” Hai chữ vô cùng đơn giản, không cho từ chối.
Bạch Lộ đành phải cúi đầu, để mặc anh nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Khăn và tóc ma sát vào nhau, giọt nước dọc theo gò má chậm rãi trượt xuống dưới, trong không khí như có một bàn tay vô hình, kéo cô từng chút từng chút về nơi không sao biết trước được.
Lau tóc xong, Ninh Hạo Thần nhẹ nhàng lôi kéo, Bạch Lộ không tự chủ tựa vào người anh, bị ép đối diện với đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng kia.
Anh hỏi cô: “chuyện anh vừa nói, suy nghĩ thế nào rồi?”
Bạch Lộ nóng mặt lên: “chúng ta quen biết chưa bao lâu –”
“Ba tháng mười một ngày.”
“Bàn chuyện cưới xin có quá sớm hay không –”
“Anh luôn theo đuổi hiệu suất.”
“Nhưng, nhưng em cảm thấy chúng ta còn chưa đủ sâu –”
“Sâu?” Ninh Hạo Thần hơi nghiêng đầu, mày nhíu lại, nghiêm túc tự hỏi trông có vài phần đáng yêu.
Một lát sau, anh nhíu mày chặt hơi: “Em cảm thấy còn chưa đủ sâu?”
Bạch Lộ gật đầu lia lịa: “còn chưa đủ!”
Một khắc sau, quần áo vừa mới mặc xong lại bị người cởi ra, Bạch Lộ cuống quít bảo vệ thân thể: “làm gì làm gì?”
Ninh Hạo Thần không đáp mà tự mình làm một cuộc vận động buổi sáng nữa trong phòng ngủ, mãi đến giây phút anh đi vào cô, mới hỏi cô: “lần này, đủ sâu chưa?”
Bạch, Lộ, lại, nứt ra, rồi.
***
Nhưng mà Bạch Lộ vẫn chưa nhận lời cầu hôn của Ninh Hạo Thần, quả thật bọn họ ở bên nhau vừa vui vẻ vừa thoải mái, không hề có gánh nặng, nhưng đó chẳng qua được thiết lập trên cơ sở không suy xét tới quá khứ và tương lai.
Người được cuộc sống ưu đãi, có điều kiện vượt trội như Ninh Hạo Thần này, yêu đương không hề ràng buộc là chuyện vô cùng đơn giản.
Mà đối với Bạch Lộ, ngay từ đầu cô đã ôm tâm tính như rùa để ở bên anh, lần đầu tiên yêu đương cả trên tinh thần và thân thể khiến cô vừa vui thích vừa lạ lẫm. Cô thưởng thức người đàn ông này, cũng không hề cảm thấy bản thân mình thiệt thòi gì, nhưng cô hiểu rõ một điều đó là Ninh Hạo Thần không hề nằm trong kế hoạch tương lai của cô.
Cuộc đời này cô nhất định sẽ ngoan ngoãn kết hôn, sinh con theo mong đợi của cha mẹ và yêu cầu của thời đại, nhưng chồng sẽ không phải người như Ninh Hạo Thần.
Anh ta có thể là một người bình thường đến mức chui vào trong đám người thì không tìm ra được, mà không phải một người vô cùng bắt mắt giữa đám đông như Ninh Hạo Thần.
Vì sao?
Bởi vì trông anh không an toàn, điều kiện khó giữ được, anh và cô căn bản không hề ngang hàng trong cuộc tình này, thậm chí cô còn âm ỉ dâng lên mấy phần tự ti, thì làm sao có thể chắc chắn sẽ trói buộc được người này cả đời chứ?
Cô tuyệt đối không hy vọng con cái mình sẽ lớn lên trong lẻ loi vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ như bản thân mình.
Mà sau khi cầu hôn thất bại, Ninh Hạo Thần lại có vô số hành động mới, chúng ta có thể thống nhất gọi hành động của anh là hành động cầu hôn.
Nhưng mà phương thức cầu hôn của Ninh tiên sinh rất đặc biệt, không có hoa tươi cũng không có nhẫn kim cương, mà là vô số lần… ra sức.
Anh là một người thực tế, một người đẳng cấp, một người Tây hóa, một người không hay khoe khoang, hoa tươi bong bóng nhẫn kim cương cơm Tây đều không phải style của anh, mà anh chỉ phô ra bản sắc đàn ông của mình vô số lần bằng chính sức mạnh của mình →_→ bất kể trên sofa sạch sẽ, hay trên mặt bàn bếp không vương hạt bụi, bất kể trong phòng sách, hay trên sàn nhà đã được anh quét tước sạch sẽ từ trước.
Chủ tịch Mao vĩ đại từng nói: chúng ta nên vì nhân dân phục vụ.
Cho nên Ninh tiên sinh tin tưởng vững chắc, yêu một người thì sẽ thể hiện từ trong phục vụ! Vì Bạch Lộ phục vụ, như vậy cô mới có thể cảm nhận được lòng thành của anh!
Mà vào một lần lại một lần hành động cầu hôn của anh thì Bạch Lộ rốt cuộc giơ cờ đầu hàng rồi: “Anh cả, xin anh thương xót, có chuyện từ từ nói, đừng động tí là cởi quần áo được không?”
Ninh Hạo Thần thúi mặt: “Lẽ nào kỹ thuật của anh không tốt?”
“Tốt tốt tốt, cái chính là tốt quá, tốt đến nỗi em không chịu nổi rồi!” Bạch Lộ khóc: “Anh đã bóp nát hết cảm giác xấu hổ c