
ốn… .
Cung Khanh xấu hổ giận dữ vạn phần, cầm một cái gối ném Mộ Thẩm Hoằng.
Mộ Thẩm Hoằng giơ tay đỡ được, dí gối lên mặt che mắt, thầm niệm Đạo Đức Kinh.
Phi lễ chớ nhìn, thật ra đã muộn.
Da thịt mướt mịn đấy đã khắc sâu trong trí óc.
Cung Khanh vội vã mặc váy.
“Nàng đã xong chưa?”
Sau gối mềm vang đến một câu hỏi dịu dàng, lưu luyến nhẹ nhàng như dây tơ chậm rãi quấn lấy nàng từng vòng từng vòng một.
Cung Khanh không rảnh nói lời thừa, lập tức hỏi: “Mẫu thân của ta đâu?”
“Bà không sao.” Mộ Thẩm Hoằng bỏ gối ra, mỉm cười nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hắn nhìn chỗ không nên nhìn Cung Khanh lại xấu hổ, mặt đỏ như thoa son. Mộ Thẩm Hoằng thấy càng lúc càng khô nóng, hơi thở bắt đầu nhanh hơn, hắn quay đầu xuống xe ngựa, hít mạnh mấy hơi, còn nấn ná chỉ sợ không khống chế được mà nhào tới làm chuyện cầm thú.
Cung Khanh vén rèm xuống xe, vừa nhìn chung quanh liền kinh hãi.
Nằm cạnh xe ngựa là quản gia, người hầu, nha hoàn, Cung phu nhân, và mấy hắc y nhân không quen biết. Không biết từ đâu ra một nhóm cấm vệ quân, đang trói đám hắc y nhân. Kỳ quái ở chỗ cả đám hắc y nhân cũng như bị hôn mê, không chút phản kháng.
Cung Khanh vội vàng đi tới nâng Cung phu nhân, vội hỏi Mộ Thẩm Hoằng: “Chuyện gì thế này? Mẫu thân của ta làm sao vậy?”
Mộ Thẩm Hoằng ngồi xổm xuống cạnh nàng, dịu dàng nói: “Cung phu nhân không sao, vừa rồi đám hắc y nhân phóng mê hương, một khắc nữa sẽ tỉnh.”
“Những người này là ai?”
“Là kẻ muốn ám hại nàng, may ta tới kịp, anh hùng cứu mỹ nhân.” Hắn cười không biết xấu hổ, rất rạng rỡ, rất sảng khoái.
Cung Khanh: “… .”
Dù thế nào cũng là hắn tới cứu nàng, vì vậy, nàng cũng dịu giọng hơn: “Sao điện hạ lại biết?”
“Ta đã phái người âm thầm bảo vệ nàng từ lâu.”
Cung Khanh vừa nghe liền thấy đầu óc quay cuồng.
Bảo vệ gì chứ, cứ nói là giám thị đi?
Kế hoạch giả chết đi Giang Nam chẳng phải chỉ là một hồi mộng đẹp?
Chương 39: Nạp Thái
“Nếu điện hạ đã phái người âm thầm bảo vệ, thì chắc cũng biết ai là người hạ thủ?” Cung Khanh dùng đôi mắt đẹp lườm Mộ Thẩm Hoằng, tỏ rõ khí thế nữ vương.
Mộ Thẩm Hoằng gật đầu, hơi chột dạ vì cô em gái.
Cung Khanh không truy hỏi tận cùng, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ đã biết thì nên nghiêm trị, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Nàng nói thế hiển nhiên là đã biết A Cửu là kẻ chủ mưu, thật ra cũng chẳng có gì khó đoán, ngoài A Cửu còn ai gây sự, tất nhiên, Tiết Giai là đồng lõa.
Mộ Thẩm Hoằng áy náy cười cười: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để chuyện này phát sinh lần nữa.”
Cung Khanh lạnh lùng nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Màn ám hại hôm nay của A Cửu đã chọc giận Cung Khanh, nếu không phải Mộ Thẩm Hoằng kịp thời chạy tới, nàng chỉ còn cách đi tìm cái chết. Sự độc ác của A Cửu đã vượt qua giới hạn của Cung Khanh. Vì thế, đối với Mộ Thẩm Hoằng nàng cũng cứng rắn hơn.
Mộ Thẩm Hoằng nhìn mỹ nhân lạnh mặt, dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm trị những người này, An phu nhân cũng sẽ bị đuổi khỏi cung.”
Cung Khanh thấy hắn không đề cập đến A Cửu nửa chữ, phụng phịu cúi đầu không nói. Hàng mi dài lay động làm lòng Mộ Thẩm Hoằng run rẩy, tất nhiên hắn biết điều nàng đang nghĩ, nhưng lúc này chưa phải lúc gay gắt với A Cửu, Độc Cô Hoàng hậu đồng ý cho Cung Khanh làm Thái tử phi với tâm trạng miễn cưỡng, vì thế quan trọng nhất là vững vàng trải qua thời gian này. Hắn cũng phải chịu rất nhiều sức ép, ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sắp phát điên.
“Khanh Khanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn, trọn đời trọn kiếp.” Hắn cầm tay nàng, nhìn nàng trìu mến.
Cung Khanh bị một tiếng “Khanh Khanh” làm tim đập loạn nhịp, không chỉ có như thế, lời của hắn còn tiết lộ một tin quan trọng, đó là Độc Cô Hoàng hậu đã đồng ý để nàng gả cho hắn.
Cung Khanh vội vàng rút tay, thấp giọng nói: “Buông…ra.”
“Không buông.” Không chỉ không buông, còn nắm chặt hơn.
Các cấm vệ đứng không xa, Cung Khanh đỏ mặt, cắn môi dùng sức rút tay, nhưng càng nôn nóng lại càng không xong.
“Khanh Khanh, ba ngày nữa là lễ Nạp Thái. Trước ngày thành hôn nàng đừng đi đâu, ta sẽ phái người bảo vệ nàng, sẽ không để xảy ra sơ suất gì.”
Quả nhiên là Độc Cô Hoàng hậu đã đồng ý, lòng Cung Khanh càng bối rối. Lại thêm hắn một mực nắm chặt tay, như thể sẽ quấn quít lấy nàng cả đời.
Nàng xấu hổ dùng tay kia véo lên mu bàn tay hắn, định làm hắn đau mà buông tha.
Hắn hít một hơi lạnh, vẫn không buông tha như trước, vững vàng nắm chặt bàn tay búp măng thon dài.
Cung Khanh đỏ mặt, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
Hắn gọi một tiếng âu yếm: “Khanh Khanh.”
Nàng rùng mình, giận dữ: “Không được gọi như thế.”
“Khi còn bé vẫn gọi thế mà, rất nhiều năm rồi không được gọi tên nàng.” Hắn cười nhìn nàng, như thể mu bàn tay không hề biết đau.
Da dày thịt béo sao? Nàng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn buông tay trước.
Hắn nhìn dấu móng tay trên mu bàn tay, cười nói: “Con người nhẫn tâm.”
Nàng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dịu giọng cầu xin: “Ngài buông tay đi, mẫu thân của ta sắp tỉnh rồi.”
“Ta tỉnh được một lúc rồi.” Cung phu nhân mở mắ