
ái hậu hậm hực nói: “Không phải hoàng tử, có gì mừng để chúc.”
“Hoàng hậu còn trẻ, sinh hoàng tử chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ai gia càng ngày càng cảm giác được một điều, sinh càng nhiều con trai càng tốt. Hướng Uyển Ngọc khi nào sinh?”
“Hai tháng nữa.”
Độc Cô Thái hậu gật đầu: “Mong là con trai.”
Đầy tháng Mộ Doanh, Mộ Thẩm Hoằng đại xá thiên hạ. Tổ chức đại yến quần thần ở Sướng Xuân Uyển, cho các quan nghỉ ba ngày.
Cung Khanh lén hỏi: “Có phô trương quá không?”
“Trẫm luống tuổi mới có con gái rượu, vui thế có gì lạ?”
Cung Khanh phì cười, “Hoàng thượng luống tuổi rồi sao?”
“Nàng tra sử đời trước đi, hoàng đế bằng tuổi trẫm con trai đã biết đi từ lâu rồi.”
Cung Khanh cười không dừng được: “Vậy tại sao ngài…?” Nàng ngượng không dám hỏi hết câu.
Hắn cười: “Không phải là vì chờ nàng sao, vì nàng mà thủ thân như ngọc.”
Nàng cười tươi như hoa, “Không tin.”
Hắn kề má nàng thầm thì: “Tối nay được không?”
Nàng đỏ mặt, đẩy hắn: “Không được.”
“Khanh Khanh tốt, trẫm kìm nén cả mười tháng rồi. Nàng xem đi.”
“Không … ” nàng đẩy hắn xa hơn, nheo mắt cười: “Hoàng thượng kìm nén được cả hai mươi năm, mười tháng có là gì.”
“Khanh Khanh tốt, xin nàng.” Hắn đặt nàng lên giường, đáng tiếc dụ dỗ thế nào nàng cũng chỉ cho hắn thân mật bên ngoài.
Mộ Thẩm Hoằng vừa yêu vừa hận, nhay cắn nàng mấy cái mới buông tha.
“Được, hai tháng nữa, Doanh nhi làm trăm ngày, chờ xem trẫm xử lý nàng thế nào.”
Cung Khanh cười khanh khách: “Ai thèm sợ ngài.”
Chớp mắt đã đến ngày Mộ Doanh tròn trăm ngày, trong cung lại là một phen ăn mừng.
Nghĩ đến lời Mộ Thẩm Hoằng hôm đầy tháng, Cung Khanh cũng đặc biệt điểm trang chờ hắn. Ai ngờ đến lúc lên đèn vẫn không thấy bóng dáng hắn. Phái người đi đánh tiếng, lại được bẩm báo là Hoàng thượng vì làm tiệc trăm ngày cho Công chúa, còn chính sự chưa xử lý xong, mời nương nương nghỉ ngơi trước.
Cung Khanh nghe thế vừa tức vừa cười. Chiêu hay không sợ nhàm, Hoàng thượng ngài có một chiêu vờ lui để tiến này dùng đi dùng lại.
Vì vậy, khuya hôm đó, Hoàng hậu nương nương tự mình mang đồ ăn khuya cho Hoàng thượng.
Lý Vạn Phúc đứng trước ngự thư phòng, vừa thấy phượng giá của Hoàng hậu nương nương, liền định đi vào bẩm báo. Cung Khanh đưa tay ra hiệu, cười lắc đầu.
Lý Vạn Phúc liền thức thời thối lui, vén rèm cho Hoàng hậu nương nương.
Cung Khanh lặng lẽ tiến tới, thấy Hoàng thượng một tay chống cằm, một tay gõ long án, tấu chương chồng chất trước mắt, đáng tiếc Hoàng thượng không yên lòng, đọc chậm đến kinh người.
Cung Khanh âm thầm buồn cười, Hoàng thượng dùng đi dùng lại một chiêu sao, tốt xấu gì cũng nên thay đổi đi chứ.
Rón rén tới gần, Cung Khanh dịu dàng lên tiếng: “Hoàng thượng.”
Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ vui mừng, “Khanh Khanh sao nàng lại tới?”
Cung Khanh đặt đồ ăn khuya lên bàn, cố ý xoay người định đi: “Hoàng thượng không muốn thần thiếp đến vậy thần thiếp cáo lui.”
“Đừng đi.” Hắn đi tới ôm nàng. “Khanh Khanh tốt thật thấu hiểu lòng người.” Hắn cười xấu xa đặt nàng lên long án.
“Khanh Khanh đã lâu không bón cho trẫm.”
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là mở hộp thức ăn dùng thìa bón cho hắn.
Hắn nhíu mày: “Không phải thế này.” Dứt lời, dùng môi cọ cọ môi của nàng, dụng ý không cần nói cũng biết.
“Hoàng thượng thật kén cá chọn canh.” Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là ngậm một miếng, thẹn thùng bón cho hắn.
Xong hết, Cung Khanh đỏ mặt nhìn hắn: “Hoàng thượng ăn no chưa?”
Hắn cười quỷ quái: “Càng đói hơn.” Dứt lời đè nàng xuống long án, cúi đầu hít ngửi ở cổ. “Khanh Khanh thơm quá. Xiêm y này đẹp lắm, cố ý mặc cho trẫm xem đúng không?”
Xiêm y này là mới may, cổ thấp eo cao, phô bày bộ ngực đẫy đà của nàng. Nàng vừa nghe liền đỏ mặt, thật oan uổng, nàng không hề cố ý mặc thế này quyến rũ hắn. Là sau khi sinh ngực to hơn, vì thế may mấy bộ xiêm y mới, trong đó thích nhất là bộ xiêm y màu yên chi này, cố ý mặc vì hôm nay là trăm ngày Doanh nhi.
Hắn tháo thắt lưng nàng, giải thoát cho bầu ngực tròn đầy, “Chỗ này của Khanh Khanh càng ngày càng đẹp.” Sau mấy phen thân mật, nàng thở gấp, dịu dàng nói: “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Hắn cười: “Trên long án sinh long tử thì thế nào?”
“Ngài…” nàng thấy hắn có vẻ muốn làm tại chỗ, cuống lên nghĩ cách thoát thân.
Hắn làm sao chịu thả, nhấc chân nàng áp sát.
Chỉ nghe roẹt một tiếng, váy đã bị hắn xé. Nàng thật sự buồn bực không thôi, ngày đó bị hắn xé váy, hôm nay chuyện xưa tái diễn, bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi.
Hắn vừa xé váy, vừa cười nham nhở: “Váy này quả nhiên hay lắm, đa tạ ý tốt của Khanh Khanh.”
Hắn nói như thể nàng cố ý mặc bộ này để hắn xé, nàng vừa xấu hổ vừa tiếc bộ xiêm ý mới, sẵng giọng: “Hoàng thượng xé rách rồi lát nữa thiếp về thế nào.”
“Trẫm bế nàng về.” Quá muộn để dừng lại, hắn không thể chờ đợi thêm nữa. Nàng đã lâu không làm chuyện ân ái, bị xâm nhập bất ngờ, khẽ thốt ra tiếng.
Hắn làm thật chậm, từ từ tiến vào, hai người đều hít vào một hơi. Chịu khổ mấy tháng, khó mà kìm nén thêm nữa, đã bắt đầu là không thể dừng, tấu chương giá bút đều bị rơi la liệt dưới sàn.
Giá nến lung la