
Quận chúa, Duệ Vương sẽ không nghĩ được rằng ta trốn đến chỗ hắn.”
Y Bằng Cử dừng một chút nói: “Có câu này thần không biết có nên nói hay không.”
“Khanh cứ nói không sao.”
“Ngộ nhỡ hắn nói với Quận chúa, chỉ sợ Duệ Vương sẽ biết tung tích nương nương.”
Cung Khanh nói: “Sẽ không. Ta hiểu rõ người này, hắn không phải kẻ ham vinh hoa phú quý, nếu không đã chẳng cự tuyệt tình cảm của A Cửu Công chúa.”
Lựa chọn Đồng Châu, lựa chọn Thẩm Túy Thạch làm nơi nương tựa, là vì nhân phẩm và thân phận hắn. Cung Khanh tự tin nàng sẽ không nhìn nhầm người, từ thái độ Thẩm Túy Thạch dành cho A Cửu, có thể thấy con người hắn rất chính trực. Nàng lại có ơn với hắn, hắn cũng từng nói muốn kết cỏ ngậm vành báo ân, tuyệt đối không bán đứng nàng. Hơn nữa một khi Duệ Vương đăng cơ, thân phận phò mã của Thẩm Túy Thạch chính là lá chắn tốt nhất.
Chương 68: Trở Về
Đồng Châu không xa kinh thành, ngày hôm sau liền đến địa giới Đồng Châu.
Cung Khanh viết phong thư để Y Bằng Cử đưa đến huyện nha.
Khi Y Bằng Cử nhận thư, Cung Khanh kinh ngạc phát hiện, tay phải của hắn quấn vải dầy, còn sưng như bánh chưng.
“Y đại nhân, tay khanh làm sao vậy?”
“Đêm qua bị một trúng tên lạc, lúc đấy thần vội vã đi, không ngờ mũi tên có độc, nương nương yên tâm, thần đã xử lý qua, không có việc gì.”
“Chờ Thẩm đại nhân đến, nhờ hắn bốc hộ mấy thang thuốc.”
Y Bằng Cử cười cười: “Không cần, người của Bí Tư Doanh không yếu ớt như thế, có ai không có vết thương trên người.”
Thẩm Túy Thạch nhận được thư, cơ hồ khó có thể tin Cung Khanh sẽ đến Đồng Châu. Nhưng chữ của Cung Khanh hắn vô cùng quen thuộc, ngày đó nàng viết “Xuân miên bất giác hiểu” hắn xem đi xem lại vô số lần, nét chữ nàng thế nào hắn không thể nhận lầm.
Hắn lập tức theo Y Bằng Cử đến xe ngựa Cung Khanh.
Cung Khanh ngồi trên xe ngựa, tháo mặt nạ, nói nhỏ: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch vừa mừng vừa sợ, đang muốn thi lễ, Cung Khanh ngăn cản hắn, trầm giọng nói: “Thỉnh Thẩm đại nhân an bài hộ một chỗ tá túc trước, lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ hơn.”
Thẩm Túy Thạch đáp: “Nương nương chờ một chút, ta đi an bài.”
Nửa ngày sau, Cung Khanh dàn xếp cho nhóm Y Bằng Cử ở Đồng Châu. Thẩm Túy Thạch an bài cho nàng ở ngay sau huyện nha, là ngoại trạch của một nhà phú thương.
Từ công báo quan phủ Thẩm Túy Thạch đã biết đại khái tình hình ở kinh thành, lại thêm Mộ Linh Trang trốn khỏi kinh thành đến Đồng Châu, thuật lại chuyện Duệ Vương bức vua thoái vị cho hắn biết.
Cung Khanh rời kinh, vừa ngoài dự tính lại vừa trong dự liệu, nếu là hắn, nhất định cũng sẽ rời khỏi tầm khống chế của Duệ Vương, chỉ không ngờ Cung Khanh lại tìm hắn nương tựa.
Vì tránh người khác chú ý, hoàng hôn ngày hôm đấy Thẩm Túy Thạch mới tới gặp Cung Khanh.
Y Bằng Cử mời hắn vào trong nhà.
Cung Khanh vừa ăn cơm chiều xong, vừa gặp Thẩm Túy Thạch, không giấu giếm chút nào, nói thẳng tình hình ở kinh thành với hắn.
“Duệ Vương sẽ không bỏ qua cho đứa con trong bụng ta, bất đắc dĩ mới phải tìm đến Thẩm đại nhân, dựa vào quan hệ giữa Thẩm đại nhân và Duệ Vương, ta nghĩ ở chỗ Thẩm đại nhân tạm thời là an toàn nhất.”
Nghe đến đó, Thẩm Túy Thạch có vẻ có chút hổ thẹn, hắn bất an nói: “Nương nương yên tâm, hành tung của nương nương thần tuyệt không để lộ nửa chữ, ngay cả với Linh Trang, thần nhất định cũng sẽ giữ kín như bưng.”
Cung Khanh vội nói: “Tất nhiên ta tin tưởng Thẩm đại nhân mới đến nhờ nương tựa. Ta tin tưởng nhân phẩm Thẩm đại nhân, hơn nữa ta cũng tin Linh Trang không hay biết những chuyện Duệ Vương đang làm.”
“Linh Trang không tham gia vào chuyện của anh trai. Hôm qua nàng đã rời khỏi kinh thành, giờ đang ở chỗ thần.”
Cung Khanh cười cười: “Linh Trang và Thẩm đại nhân đúng là một đôi trời sinh. Dám làm dám chịu, can đảm quyết đoán.”
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, thấp giọng nói: “Thần còn nhớ ngày đó nương nương khuyên thần ở ngự hoa viên. Nếu muốn thoát khỏi A Cửu chỉ có cách thành thân. Ngoài Linh Trang không có ai dám gả cho thần.”
“Tóm lại chúc mừng Thẩm đại nhân. Linh Trang so với A Cửu, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cô ấy thông minh mẫn tiệp, có can đảm có hiểu biết, rất xứng đôi với Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch mỉm cười không nói. Ngày đó Mộ Linh Trang đi ngang qua Đồng Châu, hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, biết được Mộ Linh Trang trốn nhà ra đi, hắn rất tán thưởng dũng khí của nàng. Hai người nói đến A Cửu càng có sự đồng cảm
“Nương nương an tâm ở lại nơi này, thần không tiện đến đây hầu hạ để tránh người khác chú ý. Nương nương có gì sai bảo xin nhờ Y đại nhân chuyển lời.”
“Ân tình hôm nay của Thẩm đại nhân, ta ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định có ngày báo đáp.”
“Nương nương quá lời, thần có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ nương nương năm đó ra ơn. Có thể dốc sức cho nương nương, thần muôn chết không từ.”
Y Bằng Cử đứng một bên quan sát lời nói cử chỉ hành vi của Thẩm Túy Thạch, trực giác mách bảo đây là một chính nhân quân tử có thể nhờ cậy, liền âm thầm yên lòng.
Đồng Châu có công báo mỗi ngày, Thẩm Túy Thạch đều gửi cho Y Bằng Cử, Y Bằng Cử lại báo lại với Cung Khanh.
Quả nhiên, ngay sau hôm