
ng, phẩy tay áo bỏ đi.
Chương 66: Duệ Vương
Độc Cô Hoàng hậu trở lại điện Tiêu Phòng, Cung Khanh đang lo lắng chờ bà ta.
“Mẫu hậu, tình hình triều đình thế nào rồi?”
Độc Cô Hoàng hậu chán nản, buồn bã nói: “Hai ngày nữa, nếu Thái tử vẫn không có tin tức gì, quần thần sẽ lập tân quân.”
Cung Khanh liền nói ngay: “Là Duệ Vương sao?”
Độc Cô Hoàng hậu oán hận: “Ngoài hắn còn ai?”
Cung Khanh nói: “Quần thần muốn lập tân quân cũng phải lấy huyết mạch của Thái tử làm lựa chọn đầu tiên chứ không phải Duệ Vương. Nếu đứa con trong bụng con là nữ, ngôi vị hoàng đế mới có thể đến lượt hắn. Mẫu hậu chỉ cần kiên trì, chúng ta vẫn còn khả năng trì hoãn mấy tháng, đợi Thái tử trở về, mẫu hậu yên tâm, Thái tử nhất định không có việc gì, hắn nhất định sẽ trở về.”
Độc Cô Hoàng hậu gật đầu, bà ta cũng không cam lòng chắp tay dâng nhượng ngôi vị Hoàng đế. Đứa con trong bụng Cung Khanh là tia hy vọng cuối cùng.
Nhìn Độc Cô Hoàng hậu tiều tụy bơ phờ, Cung Khanh im lặng nảy sinh sự đồng cảm. Độc Cô Hoàng hậu đã không còn vẻ sắc sảo trong trí nhớ của nàng, Tuyên Văn Đế băng hà, Mộ Thẩm Hoằng mất tích, A Cửu bị giữ làm con tin, đả kích lần lượt dội xuống đầu, khiến vị Hoàng hậu xưa nay coi trời bằng vung bị đánh gục trong chốc lát, giờ loay hoay không biết phải làm gì.
Giờ phút này, Cung Khanh càng thêm nhớ Mộ Thẩm Hoằng. Khi Mộ Thẩm Hoằng còn ở đây, nàng chỉ cần trốn ở sau lưng hắn, để hắn đi đối phó, nhưng giờ hắn không có mặt, nàng chỉ có thể đối diện tất cả, vì hắn, vì con của hai người, quyết không thể ngồi chờ chết.
Đang nghĩ đến đấy, Mục Thanh Dương và Duệ Vương cầu kiến.
Cung Khanh đứng dậy, tránh ra sau bức rèm.
Độc Cô Hoàng hậu vừa nhìn đến vẻ mặt nặng nề buồn đau của Mục Thanh Dương liền thấy tim mình chìm xuống.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Mạnh Châu có tin.”
“Ngươi… nói đi.” Độc Cô Hoàng hậu nắm chặt tay vịn, cứng rắn chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.
Mục Thanh Dương nghẹn ngào: “Đã tìm thấy Thái tử điện hạ ở bãi đá ven sông. Hoàng hậu nương nương xin nén bi thương.”
Độc Cô Hoàng hậu thấy mắt hoa lên, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
“Bổn cung không tin.”
“Người đã lên đường về kinh. Bốn ngày nữa sẽ về đến nơi.”
Độc Cô Hoàng hậu mất hết hi vọng, chỉ cảm thấy tia hi vọng mong manh để mình chống chọi rốt cục tan thành mây khói. Kỳ thật, mặc dù Cung Khanh một mực nói với bà ta rằng Mộ Thẩm Hoằng không có việc gì, nhưng lòng bà ta không thể có nhiều niềm tin như Cung Khanh, đã từng nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất, lúc này, rốt cuộc viễn cảnh đấy đã thành sự thật, con trai độc nhất đã chết, không nghi ngờ gì ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi vào tay Duệ Vương. Nửa đời hao tâm tổn trí, đến giờ phút này chẳng lẽ chỉ có thể hai tay dâng tặng kẻ thù?
Sau bức rèm châu, Cung Khanh cắn chặt môi, lệ tràn khóe mi. Nàng nắm chặt góc bàn, tự nhủ với bản thân, không phải thế, hắn sẽ không chết. Nàng cũng không biết bản thân lấy niềm tin từ đâu, chỉ biết nàng tin hắn sẽ vô sự, nhất định sẽ trở về, nhớ lại những tháng ngày ân ái, nhớ đến lời thề của hắn, hắn sao đành lòng bỏ lại nàng và con bơ vơ.
Mục Thanh Dương nói: “Thần cáo lui, thỉnh Hoàng hậu nương nương sớm đưa ra quyết định.”
Duệ Vương không lui cùng Mục Thanh Dương, hắn cầm một hộp gấm, nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Thần có thứ này muốn mời Hoàng hậu xem một chút.”
Độc Cô Hoàng hậu hừ một tiếng. Nỗi hận dành cho Duệ Vương sau hai mươi năm đã ngấm vào xương tủy, lúc này chỉ hận năm xưa đã không thủ tiêu hắn.
Duệ Vương cười cười, đi tới mở hộp.
Độc Cô Hoàng hậu đưa mắt nhìn liền thét lên kinh hãi, thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
“Ngươi… ngươi…” Trong hộp là một bàn tay đứt lìa máu me be bét.
“Thần suy nghĩ một hồi, nếu nương nương không chịu để Công chúa đi Cao Xương, thần cũng không tiện làm trái ý chỉ nương nương. Đây là một bàn tay của Công chúa.”
“Ngươi… ngươi!” Độc Cô Hoàng hậu lòng đau nhức nhối, kinh sợ trào dâng, nói: “Ngươi làm gì A Cửu rồi?”
Duệ Vương cười cười: “Chưa làm gì cả. Thái tử đã chết, nương nương cũng không chịu để ta kế vị, chẳng lẽ muốn để Công chúa làm hoàng thái nữ kế thừa ngôi vị hoàng đế?”
Độc Cô Hoàng hậu cố nén nước mắt, cả giận nói: “Bổn cung không có ý đấy.”
“Nếu ngày mai nương nương còn không chịu để ta kế vị, thứ gửi đến sẽ không còn là một bàn tay mà là thủ cấp.”
Độc Cô Hoàng hậu vội la lên: “Đừng, ngươi đừng làm gì con bé, ngươi thả con bé đi.” Vừa nghĩ tới A Cửu bị chặt tay, bà ta đau như bị dao cắt, gần như tắc thở, đó là nữ nhi tâm can bảo bối, chưa từng roi vọt.
Duệ Vương thở dài: “Nương nương, bà thật là luẩn quẩn trong lòng. Đời này bà chỉ có một trai một gái, con trai đã chết, chỉ còn duy nhất con gái lại không biết yêu quý, vì ngôi vị hoàng đế trơ mắt nhìn cô ta phải chết. Đến cuối cùng ngôi vị hoàng đế là của nhà họ Mộ, bà cứ khốn khổ không buông, chẳng lẽ có thể noi theo Võ Tắc Thiên làm Hoàng đế?”
Duệ Vương ném cho bà ta một cái nhìn trào phúng: “Chờ mấy ngày nữa, thi thể Thái tử bày ở trước mắt bà, bà sẽ hết hy vọng triệt để, đáng tiếc, khi đó A Cửu cũng không còn. Bà chỉ còn một mình cô độc, bơ vơ trên đời, thê