Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326281

Bình chọn: 9.5.00/10/628 lượt.

liền nói Cung Khanh lần đầu mang bầu cần tĩnh dưỡng, để nàng về trước. Lại bẩm với đế hậu chuyện Cung phu nhân ở lại Đông Cung chăm sóc Thái tử phi.

Độc Cô Hoàng hậu mặc dù không vui nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt. Thái tử phi có thai, hoặc Hoàng hậu có thai, truyền mẫu thân vào cung chăm sóc là chuyện bình thường, năm đó khi bà ta có thai cũng triệu thái phu nhân vào cung mấy tháng.

Cũng may Đông Cung cách nơi này một quãng đường, Cung phu nhân sẽ không thể chủ động chạy đến đây, Tuyên Văn Đế cũng ít khi đến Đông Cung, trăm năm khó gặp một lần lại gặp phải Tiết Giai rồi mắc nạn, e là sau này sẽ không bao giờ bước vào Đông Cung nửa bước.

Mộ Thẩm Hoằng ngồi một lúc thì phải đến điện Cần Chính, trước khi đi hắn nói với A Cửu: “A Cửu, em lại đây, ta có chuyện muốn nói với em.”

Ra ngoài điện, Mộ Thẩm Hoằng đứng lại, xoay người nhìn cô ta.

A Cửu vừa nhìn ánh mắt nặng nề tối tăm của Mộ Thẩm Hoằng liền chột dạ: “Hoàng huynh anh nhìn em thế là sao.”

Mộ Thẩm Hoằng không nói gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nhìn đến khi cô ta né tránh, mới nói: “Chuyện Kiều Vạn Phương là ngươi khơi lên đúng không?”

A Cửu thấy tim giật thót, lập tức phủ nhận: “Không phải, hoàng huynh đừng đổ oan cho em. Là mẫu hậu nghe Thuần Vu Thiên Mục nói xong quyết định như vậy, không liên quan đén em.”

“A Cửu ngươi thật sự rất ngốc.”

“Hoàng huynh anh!” A Cửu tức giận, từ khi cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên bị người khác nói là ngốc. Cả đế hậu cũng chưa từng nói thế.

“Thuần Vu Thiên Mục nói câu đấy là cơ hội tốt để hoàn thành tâm nguyện của ngươi, ngươi vì trả thù người khác mà để tuột cơ hội của chính mình.”

A Cửu ngẩn ra: “Hoàng huynh anh nói thế là ý gì?”

“Sao ngươi không mượn cơ hội đấy đề xuất hôn sự với Thẩm Túy Thạch?”

A Cửu thất thần, trong nháy mắt hối hận không thôi, chính xác, mượn câu nói của Thuần Vu Thiên Mục đưa ra hôn sự với Thẩm Túy Thạch, có lẽ Độc Cô Hoàng hậu sẽ đồng ý. Nhưng lúc đấy chỉ muốn khiến Cung Khanh khổ sở, không hề nghĩ đến chuyện kia. Giờ được chỉ điểm nhưng đã hối không kịp.

Mộ Thẩm Hoằng thất vọng lắc đầu: “A Cửu, đến khi nào ngươi mới chịu trưởng thành? Ngươi ngày ngày phá quấy người khác, có từng nghĩ người khác chật vật liên quan gì tới ngươi? Ngươi bắt người khác khó chịu thì ngươi được sảng khoái sao? Ngươi khiến chúng ta không vui, đáng tiếc ngươi cũng không được thoải mái.”

“Hoàng huynh anh có ý gì?”

“Mấy ngày trước Thẩm Túy Thạch có dâng tấu, muốn từ chức Trung thư xá nhân, xin rời kinh nhậm chức. Ta đã ân chuẩn, hôm qua hắn đã lên đường.”

“Hoàng huynh anh!” A Cửu vừa nghe liền hốt hoảng, vội vàng kéo tay áo Mộ Thẩm Hoằng: “Hoàng huynh, anh điều hắn đi đâu?”

Bảo sao đã mấy ngày không thấy Thẩm Túy Thạch, còn tưởng là phụ hoàng ngã bệnh nên không triệu hắn.

“Không xa kinh thành. A Cửu, khi nào ngươi biết nghĩ ta sẽ điều hắn về. Nếu ngươi còn tiếp tục ngu muội xảo quyệt, mưu đồ hãm hại người khác, ngày hắn trở về sẽ xa xôi không hẹn.”

Mộ Thẩm Hoằng nói xong chắp tay rời đi.

A Cửu đứng tại chỗ, lòng vừa tức vừa hận, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Tuyên Văn Đế ngã bệnh, chuyện lớn nhỏ trong triều đều do Mộ Thẩm Hoằng xử lý, chỉ có chờ Tuyên Văn Đế khỏe lại rồi đi cầu xin, may ra mới có thể điều Thẩm Túy Thạch về kinh.

Mộ Thẩm Hoằng vừa tới điện Cần Chính, Hồng lư tự khanh Vạn Vĩnh Hướng cầu kiến.

Sau khi được tuyên, Vạn Vĩnh Hướng quỳ xuống bẩm: “Vi thần khấu kiến Thái tử điện hạ. Hôm qua sứ giả Cao Xương cầu kiến, đưa tới một bức quốc thư của Cao Xương Vương, thần muốn bẩm với Hoàng thượng.”

Lý Vạn Phúc đứng bên cạnh lập tức tiến tới nhận quốc thư từ Vạn Vĩnh Hướng trình lên Mộ Thẩm Hoằng.

Mộ Thẩm Hoằng mở quốc thư của Cao Xương Vương, sau khi xem xong, đập mạnh một tay xuống long án, cười hai tiếng.

Vạn Vĩnh Hướng trước là giật mình vì tiếng đập bàn, sau lại thấy hắn cười, không biết quốc thư viết gì, có thể khiến Thái tử điện hạ trước giờ bình tĩnh có phản ứng đấy. Long uy khó dò, hắn cũng không dám ngẩng đầu, lòng thấp thỏm bất an, ai ngờ một lát sau, Mộ Thẩm Hoằng lại bình tĩnh hỏi một câu: “Đã thu xếp cho sứ thần Cao Xương Vương chưa?”

Vạn Vĩnh Hướng lập tức cung kính đáp: “Vi thần đã thu xếp cho sứ thần ở dịch quán, danh sách cống lễ thần đã kiểm kê xong, nộp vào khố phòng.”

“Khoản đãi sứ thần cho tốt, khanh lui ra đi.”

“Vi thần tuân mệnh.”

Sau khi Vạn Vĩnh Hướng lui xuống, Mộ Thẩm Hoằng cầm quốc thư cười lạnh. Vài năm không cảnh cáo, thành ra táo bạo hơn rồi.

Ánh dương ấm áp, Tuyên Văn Đế nửa nằm trên ghế dài ở hậu điện, dưới chân đặt một chậu than, người đắp chăn lông Tây Vực tiến cống. Trên bàn nhỏ bên cạnh đặt mấy tấu chương Mộ Thẩm Hoằng đã phê hôm qua, chọn mấy chuyện quan trọng nguy cấp để ông ấy xem qua.

Tuyên Văn Đế nhìn tấu chương con trai phê, lòng rất vui mừng. Từ khi hắn mười sáu tuổi liền giao một vài chuyện cho hắn làm, ví dụ như huấn luyện đội túc vệ Bí Tư Doanh bí mật trung thành, ví dụ như vi hành kinh thành và các vùng lân cận, để thấu hiểu khó khăn của trăm họ, lớn chút nữa thì giao ít chính sự cho hắn xử lý, tuy là để bản thân bớt việc, nhưng cũn


XtGem Forum catalog