Polly po-cket
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326601

Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.

ao, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Đằng đưa tay kiểm tra hơi thở của các bà tử, thấy các bà chỉ hôn mê, liền thò hắt nước lên mặt các bà, vừa gọi vài tiếng.

Một hộ vệ đi theo nhanh chóng nhảy xuống ao, xốc bốn bà tử lên bờ, lây các bà tỉnh dậy rồi đặt câu hỏi. Bốn bà tử trước tiên là bị dọa giật nảy mình, sau đó gào khóc sướt mướt, nói rằng nào là các bà vừa vào vườn đã gặp kẻ trộm, nào là vừa tiến lên nhìn đã bị kẻ trộm ném vào trong ao, thiếu chút nữa chết đuối, vân vân và mây mây.

Tạ Đằng mặc dù ngờ vực không tin nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi các bà có thấy rõ hình dáng của kẻ trộm hay không. Bốn bà tử liền nhớ lại trang phục quần áo của La Hãn mà tả, còn nói rằng chưa nhìn thấy mặt của kẻ trộm thì đã bị đánh ngất xỉu.

Tạ Đằng nghe xong, sắc mặt tức khắc đen xì, theo miêu tả của các bà, kẻ trộm không phải La Hãn thì còn là ai? Hắn ngồi xỗm xuống quan sát mặt đất, thấy bên cạnh ao có dấu chân dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, trong lòng sáng tỏ, gật đầu với hộ vệ, nói: “Để hai người ở lại đưa các bà tử ra khỏi vườn, những người khác theo ta!”

Một đầu khác, Mạnh Uyển Cầm thấy bốn bà tử không trở về đúng giờ để bẩm báo thì thầm cảm thấy không ổn, trong chốc lát, Mạnh Trung tới nói: “Phu nhân, không thấy La Nhị gia và ba người Diêu Mật đâu, trong ao là bốn bà tử.”

“Cái gì?” Mạnh Uyển Cầm giậm chân, thoáng chốc lại hỏi: “Tướng quân đi nơi nào?”

Mạnh Trung trả lời: “Bên cạnh ao có dấu chân, tướng quân lần theo dấu chân truy đuổi.”

Mạnh Uyển Cầm vừa nghe, bất chấp đám người đang đi tìm Diêu Mật, vội vàng dẫn người trở về, quyết tâm phải đuổi Tạ Đằng vào viện cho bằng được, lập tức hô lên hai chữ “Có trộm”, dẫn Tạ Đằng vào trong phòng Cố Mỹ Tuyết.

Lại nói đến tỷ muội Diêu Mật đã tiến vào trong phòng Cố Mỹ Tuyết một cách thuận lợi, nương theo ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ quan sát xung quanh, rất nhanh đã quyết định trốn dưới gầm giường.

Tỷ muội Diêu Mật vừa mới trốn kĩ, “Cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, có người thắp đèn, sau đó hai bà tử khiêng một thùng tắm tiến vào đặt trước giường, đổ nước vào trong thùng tắm.

Tỷ muội Diêu Mật không dám thở mạnh, tiếng nước đổ ào ào, bà tử đổ nước xong, cuối cùng cũng đi ra ngoài, các nàng lúc này mới thở phào một hơi, lại thấy trước giường bỗng nhiên tối sầm lại, một thân ảnh chui vào.

Dưới ánh đèn, Diêu Mật thấy rõ ràng người tiến vào là La Hãn.

Sử Tú Nhi nhanh chóng đưa tay ngăn La Hãn, không cho hắn chui vào trong, Phạm Tinh cũng ra sức đẩy hắn ra ngoài, trời ạ, không được chui vào, ngươi tìm chỗ khác đi!

Diêu Mật cũng cấp bách, liều mạng xua tay, ý bảo La Hãn hãy tìm chỗ khác mà trốn.

La Hãn khó nhịn được khô nóng trên người, ý thức cũng hơi chút mờ mịt, không linh hoạt như bình thường, thấy tỷ muội Diêu Mật không đồng ý cho hắn trốn dưới gầm giường, liền nhanh chóng khom lưng chui ra ngoài, cúi nửa người trốn sau thùng tắm trước giường, nghiêng tai lắng nghe, thấy tiếng bước chân đã tới ngoài cửa, muốn tìm chỗ khác để nấp, lọt vào mắt hắn, ngoại trừ gầm giường thì chẳng còn chỗ nào để trốn, trong nhất thời liền khẩn trương, không chút nghĩ ngợi, ngồi dậy vịn vào thành thùng tắm nhảy một cái, nhảy vào trong thùng, nín thở ngồi xỗm dưới nước.

Chương 20: Liên Thủ

Trời đất ạ! La Nhị gia, sao không tìm cho khác trốn đi, nhảy vào thùng tắm làm cái gì!!!!! Tỷ muội Diêu Mật nghe thấy tiếng nước vỗ vang lên, lập tức cảm thấy không tốt. Bà tử mang thùng tắm đến đổ nước vào, chứng tỏ rõ ràng là Cố Mỹ Tuyết sắp vào tắm rửa. Thùng tắm này cao hơn gầm giường nhiều, nếu như Cố Mỹ Tuyết không khom lưng nhìn xuống sàn thì khả năng các nàng bị phát hiện cũng không cao. Nhưng La Hãn nhảy vào trong thùng tắm thế kia, sao có thể không bị phát hiện? Một khi La Hãn bị phát hiện, các nàng còn nấp được nữa sao? Đây không phải là để cho người ta tóm gọn một ổ thì là gì? Nếu người ta tàn nhẫn coi các nàng là kẻ trộm trốn trong phòng, đánh cho thừa sống thiếu chết, đến lúc đó, nước mắt cũng không có mà khóc.

Tai nghe được tiếng bước chân đã tới gần cửa phòng, tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, vô cùng lo sợ, quay đầu đưa mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, đều thấy được sự kiên quyết trong mắt nhau, các nàng không thể để cho Cố Mỹ Tuyết bắt tại trận được.

Phạm Tinh thấy động tác của các nàng, cũng vén tay áo cắn môi tỏ ý, không độc ác là không được.

Khi các nàng còn ở phòng bếp có nghe Thủy bà tử nói qua, lúc tiết trời oi ức, Cố Mỹ Tuyết một ngày có thể tắm đến hai lần, lúc tắm cũng không muốn a hoàn hầu hạ bên cạnh, chỉ ngâm mình trong nước mát lạnh. Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, chắc chỉ mình Cố Mỹ Tuyết, mình ả thì các nàng giải quyết được.

Từ khi ba người vào phủ tướng quân, hành động đều rất ăn ý, bây giờ vừa mới liếc nhìn nhau đã hiểu, đưa tay ra dấu, tỏ ý ý kiến này được thông qua. Trong chốc lát các nàng đã khom lưng bò ra khỏi gầm giường, Diêu Mật xách cái gối ở trên giường, giũ giũ, giũ ra cái bao gối rồi cầm trên tay. Sử Tú Nhi thì lấy cái khăn trải giường, xoắn lại thành dây thừng. Còn Phạm Tinh không tìm được thứ gì thuận tay, móc càng dưới gối ra một cái yếm đỏ, sau đ