The Soda Pop
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329103

Bình chọn: 9.5.00/10/910 lượt.

Diêu Mật vội vàng đi tiễn. Cố phu nhân lặng lẽ kéo Diêu Mật thì thầm: “Phải để ý nhiều hơn, có lập tức viết thư báo mẹ.” Vừa nói vừa nhìn bụng Diêu Mật.

Diêu Mật không biết nên khóc hay cười, thì thầm đáp lời: “Mẹ, mới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?”

Tiễn đám Cố phu nhân xong, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về lại Diêu phủ dặn dò quản gia nương vài câu, để bà trông coi phủ chu đáo, cũng dặn dò thị vệ, sau đó mới về phủ tướng quân.

Cuối tháng tám, tin La Hãn chính thức đến Tuyên vương phủ cầu hôn Đức Hưng Quận chúa truyền đến, khi Diêu Mật hỏi Tuyên vương phủ đã đồng ý hôn sự, nàng không khỏi chúc mừng La Hãn và Đức Hưng quận chúa.

Cùng lúc đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cần cầu hôn quý nữ, lại bị từ chối. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn có vẻ hả hê: “Bọn họ tự cho là thiếu niên phong lưu, tài mạo song toàn, muốn ai liền cưới được người đó. Bây giờ bị cự tuyệt, bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra phân lượng của mình.”

Phạm Tinh nhớ lại chuyện trước kia, nàng vô cùng hả dạ nói: “Bọn họ trước kia không cho tỷ muội ta vào mắt! Bây giờ để bọn họ nếm thử cảm giác bị lơ đẹp là gì.”

Diêu Mật nghe xong mỉm cười: “Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ tới quận chúa, bây giờ lùi điều kiện xuống một bậc, đi cầu hôn quý nữ, tự cho mười phần chắc chín phần, lại không ngờ người ta vốn không buồn nhìn bọn họ.”

Ba người tám chuyện, không khỏi thổn thức hồi tưởng chuyện trước đây, cảm thấy may mắn khi Cố Đông Du và Cố Dông Cẩn không nhìn trúng ba tỷ muội các nàng, các nàng mới trôi nổi đến phủ tướng quan làm đầu bếp, có cơ hội gặp huynh đệ Tạ Đằng. Nếu không e rằng giờ đã ở Cố phủ làm oán phụ.

Ba người ở đây cười đùa, bên ngoài lại nổi lên lời đồn rằng ba phu nhân tướng quân không có khả năng sinh con, vân vân và mây mây. Có người nói: “Khi ba vị tướng quân xuất chinh, ba vị phu nhân muốn giúp phủ tướng quân có người nối dõi, chưa bái đường đã động phòng. Sau này ba vị tướng quân lại tới Diêu phủ nghỉ ngơi một thời gian dài, thường xuyên thân mật. Vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Bây giờ đã thành thân hơn một tháng, vẫn chưa thấy tin gì, sợ là thật sự không thể đẻ con. Phủ tướng quân cao cao tại thượng, chẳng lẽ phải tuyệt hậu?”

“Không thể có con? Bà đây đẻ tám mười đứa cho các nàng trố mắt ra nhìn!” Diêu Mật nghe được lời đồn, không khỏi tức giận nói cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Không chừng nhà nào đó muốn đưa con gái đến phủ tướng quân làm thiếp, lại không thể tiếp cận nên tung tin chăng?”

Muốn đáp trả tin đồn, cách tốt nhất là nhanh chóng có bầu. Ba người nói xong vội vàng đến miếu Tử Mẫu xin quẻ.

Các nàng xin quẻ về lại truyền đến tin Linh Chi có thai, không khỏi ngạc nhiên, nha đầu kia thành thân chậm hơn các nàng nửa tháng, không ngờ bây giờ đã có tin tức. Mấy ngày sau, lại truyền đến tin Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mang thai. Diêu Mật chính thức sốt ruột, người ta có bầu nhanh như thế, sao nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vẫn chưa có động tĩnh gì?

Nhũ mẫu của Tạ Đằng thấy nàng lo lắng, không biết nghe được từ ai, nói với Diêu Mật: “Phu nhân, nghe nói muốn nhanh có bầu, có một phương pháp dân gian.”

Diêu Mật vừa nghe có cách, vội vàng bảo nhũ mẫu mau nói.

Nhũ mẫu cười cười: “Nghe nói rất nhiều phu nhân đưa rượu và thức ăn đến thư phòng, không lâu sau liền mang thai… Thư phòng là một nơi lí tưởng.”

Cái này…? Diêu Mật mặc dù không quá tin tưởng nhưng cũng ôm chút hi vọng, đến tối liền chuẩn bị, đổi mới hoàn toàn trang phục, bưng rượu và đồ nhắm đến thư phòng Tạ Đằng.

Tạ Đằng đang ngồi trong thư phòng lật binh thư, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng hé cửa sổ ra nhìn, thấy một bóng dáng yểu điểu, tay trái cầm đèn lồng, tay phải xách làn thì mỉm mười trong lòng. A ha, Tiểu Mật tới thăm ta sao? Tức khắc hắn quyết định chơi đùa với Diêu Mật một phen, nhảy từ cửa sổ lên nóc nhà.

Diêu Mật vào thư phòng thấy thư án đốt đèn, sách mở, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Đằng, không khỏi ngẩn ra, hắn đi đâu rồi? Nàng treo đèn lồng lên, trên giường là vải hoa màu đỏ, từ trong làn lấy rượu và thức ăn đặt trên bàn, dời đèn, nhìn rất có không khí, lúc này nàng mới ngồi vào ghế chờ Tạ Đằng.

Tạ Đằng ngồi trên nóc nhà thấy Diêu Mật cười tủm tỉm bày rượu và thức ăn, nhất thời muốn trêu đùa, hắn nhảy xuống nóc nhà, đứng ngoài cửa sổ tung chưởng, một chưởng gió này thổi tắt đèn lồng và đèn trên bàn. Không đợi Diêu Mật kịp phản ứng, Tạ Đằng nhảy vào từ cửa sổ, cả người lách đến sau lưng nàng, đưa tay ôm trọn eo Diêu Mật.

Trước mắt Diêu Mật tối sầm, thấy ánh nến bị tắt, nàng nhớ tới trước đây từng có thích khách vào thư phòng ám sám Tạ Đằng. Thoáng chốc nàng lại phát hiện có người đứng sau lưng mình, không kịp suy nghĩ, Diêu Mật vơ bình rượu trên bàn ném ra phía sau, chuẩn bị thét lên. Không ngờ nàng vừa há, miệng đã bị chặn, tiếng thét bị nén trở lại.

Tạ Đằng tay trái nắm bình rượu Diêu Mật ném, tay phải đặt Diêu Mật lên thư án, cúi người nói: “Một đêm thế này, phu nhân nỡ nào động tay?”

Nghe được giọng của Tạ Đằng, Diêu Mật lòng đầy sợ hãi hóa thành tức giận. Có cần phải đùa như vậy không chứ? Nàng hít một hơi thật sâu thổ