
ển Cầm và Cố Mỹ Tuyết tuy không phải là nữ quyến của phủ tướng quân mà lúc nào cũng ra vẻ ta đây là đương gia chủ mẫu sai sử người khác, một số người trong phủ từ lâu đã nghi ngờ xì xào. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh làm việc trong phòng bếp mấy ngày nay cũng nghe được sự tích của hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết. Biết được Cố Mỹ Tuyết một lòng một dạ muốn gả cho Tạ Đằng, đã nhiền lần tống cổ những a hoàn quyến rũ Tạ Đằng ra khỏi phủ. Thậm chí còn trở mặt với nhiều vị tiểu thư, nguyên nhân cũng bởi vì những vị tiểu thư kia đêm hôm khuya khoắc đến mai phục ngoài thư phòng, muốn câu dẫn Tạ Đằng.
Phạm Tinh nghe Sử Tú Nhi nói chuyện, sau một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nói nhỏ: “Mạnh phu nhân là cháu họ ngoại của Tạ lão tướng quân, tính ra, tiểu thư cũng coi như là biểu muội của Tạ tướng quân, nhưng dù như vậy cũng lấy đâu ra quyền mà đi bắt gian chứ?”
Sử Tú Nhi nắm tay của Phạm Tinh, nói: “Hãy nhìn xem Tạ tướng quân có che chở cho Diêu muội muội hay không, nếu hắn che chở Diêu muội muội, Manh phu nhân tiểu thư gì đó đều dẹp hết qua một bên. Nếu hắn không che chở Diêu muội muội, chúng ta chỉ còn nước đứng ra.”
Ba người các nàng đến phủ tướng quân với nhau, mấy đêm nay cùng ngủ chung một phòng, cho dù có moi tim ra cũng phải tường trợ lẫn nhau, các nàng chỉ là những thiếu nữ bình thường, đều sợ bị phối xứng phải một người cảnh ngộ bất hạnh, nên ba người liên thủ với nhau, phải cực kì đoàn kết mới có đường sống. HIện giờ Diêu Mật hư hư thực thực dính vào Tạ Đằng, lại đụng phải Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết đến bắt gian, các nàng cần phải giúp Diêu Mật vượt qua cửa ải khó khăn này.
Phạm Tinh hiểu rõ ý tứ của Sử Tú Nhi, quay lại nắm chặt tay của nàng, nói: “Nếu Diêu tỷ tỷ lọt vào mắt xanh cảu Tạ tướng quân, đến lúc đó chúng ta cũng được cứu, chúng ta tốt xấu gì cũng xứng đôi với võ tướng thân gia trong sạch, không cần phải cùng người ta làm thiếp.”
Sử Tú Nhi gật đầu, đúng vậy, nếu như gả cùng một người, thể nào cũng phải làm thiếp. Nhưng gả cho Tạ Đoạt Thạch lại là chuyện khác. Tạ Đoạt Thạch tuổi đã già, ba người các nàng cùng gả cho ông, tất nhiên cũng không cần phải tranh tình đoạt giường, sinh con dưỡng cái, chính thứ cũng không cần quá để ý. Đợi đến khi Tạ Đoạt Thạch chết đi, các nàng chính là trưởng bối to nhất phủ tướng quân, ba người liên thủ lại với nhau, còn lo gì không được sống những ngày tháng tốt đẹp như trong quá khứ? Nhưng nếu cùng gả cho nam tử có tuổi tác tương đương thì phải sanh con đẻ cái cả đời, lại còn tranh đoạt tài sản, rồi thị thiếp tranh giành tình cảm, bởi vậy tuyệt đối không được làm lẻ, nhất định phải lên chính thê, mới không bị người ta dẫm nát.
Lúc Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang thì thầm to nhỏ thì Tạ Đoạt Thạch và Tạ Nam cũng đã tới nhảy qua nấp ở bên cạnh Tạ Thắng. Tạ Thắng còn chưa mở miệng, Tạ Đoạt Thạch đã đưa tay ra hiệu hắn không cần phải nói, sau đó chỉ đến ánh đèn đang ngày càng gần kia.
Tạ Thắng nhếch miệng, nín cười. Ha ha, xem ra là biểu muội Mỹ Tuyết đang tới bắt gian.
Tạ Đoạt Thạch cũng cười thoải mãi, haiz.., đợi đến khi Cố Mỹ Tuyết đẩy cửa vào trong, một trận tranh cãi ầm ĩ tất nhiên là không thiếu được, cháu trai của ông cũng không thể che chở một mình tiểu đầu bếp, đến lúc đó chúng ta thừa dịp tiến vào dùng lời lẽ chính nghĩa mà quát, sau đó đưa ra đề nghị dàn xếp ổn thỏa giúp cháu trai, cưới cả Cố Mỹ Tuyết lẫn tiểu đầu bếp vào phòng, thật là đại hỷ sự.
Tạ Nam nhanh chóng phát hiện đầu kia có tiếng động, đang muốn ló đầu ra xem thì bị Tạ Thắng kéo lại, ghé vào tai hắn nói: “Là hai tiểu đầu bếp còn lại.”
“Ặc!” Tạ Nam xoa hai tay, tốt, đêm nay thật náo nhiệt!
Trong một thời gian ngắn như vậy mà ngoài cửa đã trở nên rất náo nhiệt, ba làn sóng ngầm trỗi dậy, trong cửa sổ tay chân Tạ Đằng dù mềm nhuyễn nhưng cũng đã phát hiện ra, hắn đưa tay giữ chặt eo của Diêu Mật, trước tiên phải chế ngự nàng mới được.
Diêu Mật nằm trên người Tạ Đằng, cảm giác được toàn thân Tạ Đằng nóng như thiêu đốt, biết rằng là không bình thường, trong bụng nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ. Nếu như nàng thuận thế câu dẫn Tạ Đằng, hậu quả sẽ thế nào đây? Không, nàng không làm nổi. Nhưng với tình huống trước mắt, nếu thất thân, nàng cũng chỉ có thể làm thiếp của Tạ Đằng. Nàng thà gả cho Tạ Đọa Thạch, còn hơn là thành thiếp của Tạ Đằng.
Tạ Đằng thở gấp, hai chân đạp một cái, nương theo sức đạp mà kéo Diêu Mật tuột ra phía sau thư án, nghĩ muốn tuột xuống thư án, ai ngờ hắn mới khẽ động một cái, Diêu Mật liền giãy mạnh, một tay sờ trên thư án, nâng ấm trà lên, hung ác đập vào đầu hắn.
Chương 8: Xuân Cung Đồ
Tiểu quỷ này thật độc ác! Hai chân Tạ Đằng kẹp mông của Diêu Mật, tay ôm ngang hông nàng, trên người còn bị nàng đè lên, không có cách nào tránh được. Hắn cũng không hoảng, phần eo hơi dùng sức, lúc ấm trà xẹt qua liền ngửa ra sau, quai hàm vừa nhấc, hé miệng ra, vững vàng ngậm ấm trà trong miệng.
Diêu Mật đập không thành công, ấm trà còn bị hắn ngậm chặt không lấy lại được, cả người lại bị ôm không thể nhúc nhích, nhất thời gấp đến độ trên lưng ướt sủng mồ hôi.
Ấm trà Tạ Đằn