XtGem Forum catalog
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328240

Bình chọn: 8.5.00/10/824 lượt.

g của kinh thành, phong cảnh rất đẹp, bên trong chùa phần nhiều là đại thụ cao ngút trời, tuy là mùa hạ nhưng cũng cực kỳ mát mẻ. Vả lại bên trong chùa còn có món đậu hũ cực ngon, mỗi khi vào hạ, thường có những quý nữ không chịu được nóng bức đều nghỉ hè ở Vạn Thọ tự.

Tin tức truyền ra ngoài rất nhanh, không bao lâu thì có một nhóm sai nha quý nữ đi ngựa nhẹ nhàng chạy tới Vạn Thọ tự. Những người tìm đến sau đó là tiểu thư trong các phủ. Có thêm không biết bao nhiêu bạc của các cô nương bình dân, cũng tô thêm sự náo nhiệt vào bức tranh, vội vã chạy tới Vạn Thọ tự vây xem.

Mắt thấy các tiểu thư người này nối tiếp người kia bắt đầu vây tới, khung cảnh hỗn loạn, mặc dù đám người Đoan quận vương thường thấy khung cảnh lớn hơn, cũng có chút chịu không nổi. Hòa thượng tiếp khách vội dựng một túp lều trong suốt dưới tàn cây để đám người Đoan quận vương ngồi ở bên trong, người quyên bạc, tặng áo choàng, có thể vây xem mỹ nam, đối đáp một đôi lời.

“Trời ạ, ta phải đến chỗ Đoan quận vương nhờ hắn tự tay kí tên lên áo choàng. Viết là tặng cho Trương tiểu thư mến yêu mới được!”

“Muội cũng muốn, muội cũng muốn! Viết là tặng cho Nhị nương dễ thương. Ai cũng biết, nhũ danh của muội là Nhị nương mà! Có thể thấy được Đoan quận vương nhớ kĩ muội.”

Hai quý nữ hưng phấn nói chuyện, hồn nhiên không hề đề cập tới chuyện vì các nàng đã bỏ vào hai trăm lượng bạc nên mới nhận được áo choàng. Cũng không thèm nghĩ gì nữa, Trương thị là thế gia vọng tộc trong kinh thành, Đoan quận vương viết xong đều đưa qua cho Trương tiểu thư. Còn như Nhị nương, khuê nữ dân thường cũng có nhũ danh.

Bên kia, hai nữ nhi của quan viên cũng hưng phấn kêu ầm lên: “Trời ạ, ta phải đến chỗ Nghiêm thế tử để xin áo choàng mới được. Chàng tuấn nhã như vậy, cười cười cứ như mời gọi ta kìa.”

“Ta tới xin áo choàng của La nhị gia. Ai cũng biết, La nhị gia một lòng say mê Tạ tiểu thư, không tùy tiện nhìn nữ tử khác. Thế nhưng khi chàng đưa áo choàng cho ta thì phải hỏi nhũ danh của ta. Ta đáp, rồi sau đó chàng sẽ dùng viết viết lên áo choàng. Ta chết chìm trong hạnh phúc mất!”

Đương nhiên, hai nữ nhi nhà quan viên này cũng hồn nhiên không đề cập tới chuyện các nàng đã cúng một trăm lượng bạc mới nhận được áo choàng.

Nữ tử không giành được Đoan quận vương và La Hãn tự tay viết tên mình lên áo choàng, cũng cúng năm mươi lượng bạc, để đoạt lấy áo choàng củạ mấy người con cháu thế gia.

Chưa hết buổi sáng, vải bố thô tồn trong quốc khố đã được bán hết. Mắt thấy tình thế tốt, Diêu Mật vội vàng lên xe ngựa đi, nàng tiến cung cầu kiến hoàng hậu. Chưa tới một lúc sau, trong cung nhanh chóng phái người đi mua quạt lá cọ về, cấp tốc đưa tới cho đám người Đoan quận vương đề thơ. Lúc này đề tài chính là những tiểu thơ từ mà bọn hắn làm khi trước, sau đó điền thêm lạc khoản (tên bài và đề tên). Chỉ cần tốn năm lượng bạc là sẽ được một chiếc quạt. Chẳng bao lâu sau cũng vơi hết phân nửa.

Tin tức truyền vào hoàng cung, Huệ Tông hoàng đế và hoàng hậu đều thở dài một hơi. Chậm hơn một chút, các lão gia trong các phủ nghe được tin, tin nói rằng Vạn Thọ tự được hoàng đế tự tay đề thơ lên mười chuôi quạt, dự định tặng ra ngoài. Chỉ là muốn quạt có quá nhiều người, nên nghị định, người nào quyên tiền nhiều thì người đó có. Bọn họ vừa nghe, bật người ôm bạc vội chạy Vạn Thọ tự. Hoàng đế tự tay làm thơ đề lên quạt lá cọ đó! Dẫu sao họ cũng phải đoạt được một chiếc để sưu tầm mới được. Bạc chỉ là chuyện nhỏ.

Tới buổi chiều, Huệ Tông hoàng đế liền nghe nói, ông tự tay đề thơ lên mười chuôi quạt lá cọ, có năm người đã góp một nghìn lượng bạc, năm chuôi khác, có người quyên hai nghìn lượng bạc, cũng có người quyên đến ba nghìn lượng, cái cuối cùng thì bị đoạt lấy bởi một thủ phủ của kinh thành.

Huệ Tông hoàng đế nghe được thì mắt trơn mở to mồm, thật lâu mới nói: “Được lắm, sau này nếu như trẫm không có bạc dùng, thì chỉ cần bán chữ viết tay đề thơ lên quạt lá cọ là được rồi.”

Hoàng hậu đáp: “Hoàng thượng anh minh!”

Hoàng đế: “…”

Rất nhanh, Cao công công đến bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu, Đoan quận vương phái người báo lại, nói rằng áo choàng và quạt lá cọ đều đã được lấy hết, số bạc hôm nay kiếm được ắt là đủ rồi.Chỉ là còn có quan viên ở Vạn Thọ tự không chịu đi, vẫn hy vọng có thể nhận được quạt lá cọ do chính tay hoàng thượng viết chữ đề thơ.”

Huệ tông hoàng đế thầm đắc ý liếc nhìn hoàng hậu, nàng nhìn đi, dù cho trẫm không làm hoàng đế, chỉ cần dựa vào bán một vài quạt lá cọ, cũng có thể nuôi sống nàng.

Hoàng hậu sùng bái liếc mắt nhìn hoàng đế, ánh mắt lộ ra bốn chữ: Hoàng thượng anh minh!

Cao công công thấy hoàng đế không nói lời nào, đỉnh đầu thầm đổ mồ hôi lạnh, thận trọng nói: “Chữ viết của hoàng thượng, quả thực là không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Những quan viên kia sợ là chờ không được rồi.”

Cái rắm, một thanh quạt lá cọ mà một vạn lượng bạc, kiếm tiền dễ thế, ta còn thèm để ý đến chữ viết đẹp không thể truyền ra ngoài à? Trẫm xưa nay vất vất vả vả, cân nhắc từ ngữ viết thánh chỉ, cái kia mới là chữ viết đẹp, thế nhưng một phân tiền trẫm cũng không có. H