
iệt hiệu này.
Nghe nói Thi công tử đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp của trường Luật, được tuyển dụng trực tiếp vào Cục An Ninh quốc gia, năng lực rõ như ban ngày. Ở thời điểm đó, mọi người đều cho rằng, chỉ cần không có sai sót gì, thì Thi công tử có thể sẽ trở thành Cục trưởng Cục An Ninh trẻ nhất từ trước tới giờ. Nhưng mà……
Trời bỗng nổi bão, mầm cây đang nảy nở giữa đường bỗng gặp hạn, một con người vốn bước trên con đường trải gấm thênh thang rộng mở, lại đột ngột rẽ sang thế giới của những tên gay mục nát, cuối cùng là rời khỏi cục An Ninh, quay về cuộc sống ăn chơi trác táng, trực tiếp đánh đổ hết những kỳ vọng của mọi người.
Kỷ Lương nhìn người đàn ông ăn mặc thời trang, sang trọng trước mặt — thật ra, cô mới là đàn ông ấy, đúng không, đúng không?!
Chương 6: Chu Huy à? Không phải!
Cuộc sống của một công tử nhà giàu như Thi Thanh Trạch với cuộc sống của Kỷ Lương vốn hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau. Nhưng hơn một năm trước, khi Thi công tử bị một kẻ thầm yêu hắn điên cuồng đến mức biến thái theo dõi, thì vụ án đó lại rơi vào tay cô. Vì thân phận của Thi công tử rất đặc biệt, vụ án không thể công khai, nên việc điều tra cũng gặp khó khăn. Cuối cùng, nhờ Kỷ Lương đóng vai người yêu hắn nên mới ép được phạm nhân lộ diện.
Cũng sau lúc đó, nghiệt duyên của hai người liền sinh sôi nảy nở. Thi công tử vẫn yêu người đồng giới, chẳng qua là có thêm một sự lựa chọn, đó là Kỷ Lương.
“Tiểu Lương Lương ~” lại một giọng nói kéo dài, nũng nịu.
Kỷ Lương xoa xoa thái dương hơi co rút, tình hình của bọn họ lúc này đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò. Dáng vẻ bình thường của Thi Thanh Trạch vốn rất ổn, khuôn mặt xinh đẹp kia đi tới đâu là trở thành tiêu điểm ở đó, hơn nữa, một câu Tiểu Lương Lương lập tức khiến mọi người đang chăm chú theo dõi kia muốn bùng nổ.
Thế giới này làm sao vậy? Đàn ông đích thực chết hết rồi à?!
Một tên nhà giàu mới nổi Phong Thiểu Bạch không có não kia đã đủ để làm cô thay đổi cách nhìn nhận về đàn ông rồi, giờ lại còn một người thân đàn ông mà tâm hồn phụ nữ Thi Thanh Trạch này nữa, đã trực tiếp phá hủy tam quan của cô, khiến cho cô cảm thấy đàn ông trong xã hội bây giờ thật đáng tuyệt vọng, quả nhiên, chỉ có anh Duệ nhà cô mới thực sự là đàn ông.
“Thiếu gia, cũng sắp đến giờ rồi!” Quản gia đi sau Thi Thanh Trạch lễ phép gật đầu chào Kỷ Lương: “Chúng ta phải ra sân bay thôi!” Bọn họ vốn đang trên đường ra sân bay, nhưng Thi Thanh Trạch ngồi trên xe lại nhìn thấy hai mẹ con họ Kỷ, nên vội vàng bắt tài xế dừng lại để hắn xuống tìm người.
Thi Thanh Trạch nhìn đồng hồ, quả thật không thể níu kéo thêm nữa: “Tiểu Lương Lương, người ta có việc phải đi trước nha, khi nào về sẽ qua tìm em! Anh Duệ, thay người ta chăm sóc tốt cho Tiểu Lương Lương nhé!” Nói xong, hắn lịch sự cúi người như một quý ông thực thụ, hôn lên tay Kỷ Lương. Hình ảnh này nếu xuất hiện trong phim truyền hình, tuyệt đối sẽ làm cho mấy cô nữ sinh trẻ tuổi run lên vì thích thú. Nhưng với một người phụ nữ thô lỗ như Kỷ Lương, thì cô chỉ biết rút khăn tay ra lau sạch mu bàn tay, tặng kèm thêm một câu: “Mau biến đi!” Mà Thi công tử kia, lại vẫn một mực yêu thích giọng điệu này của cô.
“Tiểu Lương Lương, em thật là khí phách, yêu em chết mất thôi!” Trước khi đi, hắn còn tặng cô một cái hôn gió.
Kỷ Lương run rẩy, nổi hết da gà, khi quay ra xác nhận hắn đã lên xe rời đi, thì cô bỗng nhìn thấy một hình bóng rất quen mắt: “Anh Duệ, anh ăn xong tự về trường nhé! Mẹ có việc phải đi trước!” Chưa nói dứt lời, thì người đã chạy ra khỏi quán ăn. Tình huống này, anh Duệ đã gặp nhiều rồi nhưng không thể trách cứ được. Lần này coi như còn tử tế chán, chứ năm cậu bốn tuổi, có một lần đang ăn cơm cùng Kỷ Tiểu Lương, được một nửa thì bên cạnh quán ăn có người bị cướp, cô vội buông bát đuổi theo, để một mình cậu ngồi lại quán ăn. Cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, cô còn chưa để lại tiền đã chạy biến mất. May mà Kỷ Duệ cậu đây bình thường khá thân thiết với ông chủ quán, nên ông cũng không truy cứu, cho mẹ con họ ăn thiếu một bữa. Chẳng qua, lúc cậu rời đi, thì trong mắt ông chủ tràn ngập thâm tình, nói với cậu: “Đi theo mẹ kế, rất vất vả đúng không!”
Sau lần đó, Kỷ Duệ đã rút ra kinh nghiệm, trên người lúc nào cũng phải để sẵn tiền, nhất là khi ăn cơm cùng Kỷ Tiểu Lương. Thấy chưa, lại có chỗ dùng rồi đấy! Kỷ Duệ thanh toán xong, đi ra thì nhìn thấy Kỷ Lương và một người đàn ông bước lên taxi, cậu nhíu mày rồi cũng lên một chiếc taxi khác, đuổi theo.
*
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại cô cảnh sát rồi.” Chu Huy có vẻ hơi lo lắng, ngồi bên cạnh Kỷ Lương, bối rối đến mức tay cũng không biết để đâu, lúc đặt trên đầu gối, lúc lại đặt sang bên cạnh: “Cảnh… cảnh sát Kỷ, cô ăn cơm chưa?”
“Ừm! Ăn rồi!” Kỷ Lương nhìn thấy bên cạnh hắn có một túi đồ to, đó là nhà hàng đối diện với quán ăn hai mẹ con cô vừa vào: “Anh cũng thích ăn ở đó à? Tôi nhớ bà chủ ở đó rất nhiệt tình.”
“À……” Chu Huy thoáng kinh ngạc rồi mới gật gật đầu: “Cũng… cũng không tệ lắm, bà chủ ở đó rất tử tế.” Chu Huy cười cười nói: “Vừa rồi còn tặng thêm