
có giỏi hay không cũng không cần chú phải nói!” Kỷ Duệ đóng ầm cửa lại, sau đó, cả người bị vòng tay ấm áp quen thuộc của ai đó ôm chặt lấy: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ làm gì thế?!” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm xuống, chôn đầu vào ngực mình.
“Anh Duệ…” Kỷ Lương ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự cảm động, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hôn thật mạnh vào mặt cậu. Tên nhóc này đúng là con trai ruột của cô mà. Cảm động chết cô mất thôi.
“Khỉ thật! Kỷ Tiểu Lương, mẹ hồi xuân đấy à?!” Kỷ Duệ ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của cô: “Tránh xa con ra một chút, mẹ đúng là điên khùng mà, con… con còn phải đi làm bài tập.” Sau khi nói xong, cậu nhanh chân chạy lên tầng, đóng ầm cửa phòng lại, sờ sờ nơi vừa bị Kỷ Tiểu Lương hôn mạnh, rồi bĩu môi, giọng điệu mang đầy vẻ khinh thường: “Kỷ Tiểu Lương là cô nàng ngốc nghếch.” Nói vậy, nhưng khóe miệng cậu lại khẽ nhếch lên.
Dưới nhà, Kỷ Lương nhìn vòng tay trống rỗng, ngẩn người rồi khẽ nở nụ cười tươi.
Làm bài tập cái quái gì chứ?!
Ha ha ha, con trai cô lại thẹn thùng rồi.
Chương 41: Anh sẽ ở bên em
Chỉ qua một đêm, cả cục đã biết “gian tình của Kỷ Lương và Hạ Vũ. Máu buôn chuyện của mọi người đều hừng hực thiêu đốt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đóng băng ngàn năm không đổi kia của Hạ Vũ, thì cả lũ dù có gan chó cũng không dám hỏi chân tướng sự việc; còn bên phía Kỷ Lương thì sao? Tuy cô không làm mặt lạnh, nhưng chỉ với tính tình lưu manh của cô thôi, thì cũng không ai dám đảm bảo mình chạy qua bên đó nhiều chuyện mà không bị xử lý. Cho nên, sáng sớm hôm nay, mọi người đều cố nén sự tò mò lại, không dám truy hỏi đến cùng, chỉ có thể đứng từ xa mà theo dõi hai người đang làm ra vẻ rất bình thường kia.
Đến giữa trưa, mệnh lệnh điều động quân sự đã được thông báo xuống dưới.
Tần Dịch vừa ăn côm trưa xong, vừa về đến Cục, nhìn thấy lệnh điều động được dán lên bảng thông báo, cậu liền đưa tay giật tờ giấy đó xuống, lao ầm ầm vào phòng làm việc, vừa lao còn vừa la hét: “Nguy rồi… trời sập a a a a a…” Trên đường đi, tiếng hét của cậu đã thu hút không ít sự chú ý. Thấy Kỷ Lương đã quay lại phòng làm việc, cậu liền phóng vọt vào: “Khỉ thật, đội trưởng Lương, đây là thật hay giả?!” Rầm một tiếng, cậu đặt tờ thông báo lên trước mặt Kỷ Lương .
Kỷ Lương vừa ăn cơm trưa xong, còn uống trà, cô dựa vào bàn, liếc nhìn tờ giấy nhăn nhúm Tần Dịch vừa ném lên bàn, đập vào mắt là chữ kí đẹp như rồng bay phượng múa — chẳng phải của Cục trưởng bụng phệ kia thì là của ai
A ha! Gan chó của tên này càng ngày càng lớn, ngay cả công văn chính tay Cục trưởng ký mà cũng dám xé xuống nữa.
“Nhóc Dịch, con chim nhỏ của cậu lại hỏng rồi à?” Lý Trạch vừa ở bên ngoài về, vừa xỉa răng, vừa trêu trọc cậu: “Tôi vừa nghe đồng nghiệp bên tổ khác nói, cậu lại nhức trứng, tức hoa cúc à?” Người này thích nhất là gây chuyện thị phi.
“Đâu chỉ nhức, trứng của ông đây nát bươm rồi, được chưa?!” Tần Dịch đau buồn nói xong, đưa tay vo tròn tờ thông báo lại, ném sang: “Anh tự đọc đi.”
Lý Trạch mở tờ giấy ra, đọc lướt một lần: “Khỉ thật! Đội trưởng Lương, cái này là thật à?!” Hắn giơ tờ giấy lên hỏi.
Kỷ Lương nhấp một ngụm trà, trong lòng cũng có thể đoán được đại khái nội dung thông báo: “Cậu nói thử xem.” Ông béo kia đã tự tay kí vào lệnh điều động, còn giả được nữa hay sao!
“Đội trưởng Lương, chị không thể bỏ rơi chúng tôi được —.” Nghe thấy Kỷ Lương xác nhận, Tần Dịch rên ầm lên: “Chị đi rồi, chúng tôi phải làm sao đây, đội trưởng Lương —.”
“Đội trưởng Lương, chị không thể bỏ lại chúng tôi như thế được!” Lý Trạch cũng đứng cạnh phụ họa.
Đám người Trần Hi vừa đi ăn về, thấy Tần Dịch khóc ầm lên như khóc tang, lại hỏi Lý Trạch, biết chuyện xong, cũng khóc ầm lên cùng Tần Dịch. Bên này hô: “Đội trưởng Lương…” thì bên kai tiếp lời: “Chị đi rồi…” thì bên kia cũng lập tức đệm theo: “Chúng tôi biết làm sao đây…”
Cứ bên tung bên hứng làm cho cả văn phòng thoáng chốc biến thành hiện trường tang lễ, đồng thời cũng khiến các đồng nghiệp bên tổ khác tò mò.
“Chết tiệt, bên tổ trọng án xảy ra án mạng à?” Các đồng nghiệp tổ hình cảnh rất nhiều chuyện hỏi.
“Cái tiếng khóc kia, con mẹ nó, đến tường thành cũng sợ hãi mà đổ ập xuống thôi.” Các đông nghiệp bên tổ truy quét tệ nạn xã hội cũng gác công việc sang một bên, ngó ra xem có chuyện gì, vừa vặn thấy các đồng nghiệp bên tổ chống ma túy cũng đang dò xét, nên vội vàng hỏi: “Này — anh bạn, bên kia có chuyện gì thế?”
“Sao tôi biết được.” Người đồng nghiệp bên tổ chống ma túy trừng mắt: “Nghe thấy cái tiếng khóc kia, có phải cái cô đội trưởng lưu manh gặp phải chuyện gì không?” Khóc thảm thương đến vậy cơ mà.
“Không phải đâu, lúc ăn trưa tôi còn gặp đội trưởng Lương cơ mà.” Tổ tội phạm kinh tế cũng tham gia thảo luận: “Liệu có phải là xảy ra chuyện gì lớn rồi không?”
Với tính tình của Kỷ Lương, thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.
…
“Các cậu cút hết cho tôi.” Kỷ Lương gạt cái tay chó của Tần Dịch ra khỏi người mình: “Ai không biết còn tưởng các cậu đang khóc đám ma đấy.”
Vừa nghe thấy tiếng hét vô cùng khí thế này, mọi ngườ